Saturday, September 7, 2013

Chỉ cần nhắm chặt mắt



Tập truyện ngắn "Chỉ cần nhắm chặt mắt" của Vũ Thị Huyền Trang đã ra mắt. Sách do nhà sách Đông Tây liên kết NXB Văn Học ấn hành. Sách dày hơn 300 trang, in bìa bóng, giá bìa: 78k.
Các bạn có thể mua sách tại các địa chỉ sau:
-THƯ VIỆN CÀ PHÊ ĐÔNG TÂY - NHÀ N11A TRẦN QUÝ KIÊN, HÀ NỘI.
-NHÀ SÁCH ĐÔNG TÂY - 62 NGUYỄN CHÍ THANH - HÀ NỘI




Monday, July 1, 2013

Quán lòng...

vũ thị huyền trang

Tôi lặng lẽ trở lại căn nhà đó, đứng tần ngần hồi lâu rồi cũng đủ can đảm bấm chuông. Bạn ra mở cửa, ngạc nhiên nhìn cái dáng vẻ thẫn thờ và đau khổ của tôi rồi như cũng hiểu ra mọi chuyện. Bạn dẫn tôi vào nhà, hé cửa căn phòng màu xanh rồi bỏ mặc tôi ở đó. Mùa này không phải mùa của hoa tóc tiên, tiếc là tôi không được nhìn thấy những bông hoa màu hồng nhỏ xinh nở dịu dàng cả balcon. Nhưng tôi có thể cảm nhận được mùi hương tóc tiên đang chạm vào da thịt, luồn sâu vào thanh quản và vỗ về những kỉ niệm trong tôi. Nàng từng mang những khóm hoa tóc tiên này về sau một lần đi hoang. Nàng bảo thứ mùi hương dịu nhẹ của hoa có thể xoa dịu bớt những đớn đau trong lòng nàng. Thế mà hôm nay tôi nghe mùi hương hoa rưng rức ngập lòng chảy tràn như lệ nàng trong mùa gió năm nào. Ngôi nhà này từng thuộc về chúng tôi, thuộc về những tháng năm có nhau bên đời dù là ngắn ngủi. Giờ thành nhà của bạn, hôm nay tôi trở về đây chỉ mong ngủ nhờ một giấc mộng bình yên bên những kí ức về nàng…
Tôi kê tay cho nàng gối đầu. Nàng nằm co ro như một chú cún nhỏ, ê ẩm sau một nỗi đau dài. Nàng cứ nằm im lìm như thế, tuyệt nhiên không nói một lời. Vậy mà tôi ngỡ như nỗi đau đang kêu than, rên rỉ trong từng hơi thở mỏng manh kia. Những lần nàng trở về bên tôi như thế, tôi thường không ngủ. Tôi thức canh cái cơ thể yếu mềm trong tay mình như canh một giấc mơ bong bóng. Bởi có thể ngay sáng mai thôi, nàng tỉnh dậy và lại lặng lẽ ra đi như cách mà nàng đến. Không một lý do, không một lời từ biệt và dĩ nhiên không một lời hẹn ước. Tôi đã từng tỉnh dậy mà không thấy nàng đâu, hoảng hốt đi tìm vì cứ ngỡ là vòng ôm đêm qua chỉ là giấc mộng. Nàng coi bến lòng tôi tạm bợ như quán trọ, mệt mỏi quá thì ghé qua xin ngủ một giấc lành. Dẫu biết vậy tôi vẫn cứ chờ đợi mãi. Đã có lần nàng hỏi tôi:
-Sao anh cần mẫn từng ngày đi khâu lại những vết thương vụn vỡ của em trong khi anh không phải là người gây ra nó?
Tôi không biết phải trả lời nàng thế nào, bởi câu hỏi ấy bạn cũng không ít lần gặng hỏi tôi. Nhưng cái cách mà bạn hỏi khác hẳn cách của nàng. Bởi dường như câu hỏi ấy bạn dành cho chính bạn. Tôi đâu phải là một gã đàn ông khù khờ đến nỗi không nhận ra tình yêu mà bạn dành cho tôi thầm lặng trong gần bốn năm trời. Bốn năm ấy là bốn năm xuân sắc, đắt giá và đầy nuối tiếc trong cả một đời người con gái. Nhưng bạn đã không tiếc tôi, không tiếc tình yêu đơn phương ấy mà để nó tuột trôi. Đã nhiều lần tôi cố tình đẩy bạn xa cuộc đời tôi, đẩy rất mạnh và kiên quyết. Nó tàn nhẫn đến mức chính trái tim tôi còn thấy đau đớn rã rời nhưng bạn vẫn lặng lẽ níu lấy tôi. Cũng giống như rất nhiều lần tôi dùng hết sức lực mà mình có để giằng giật nàng về bên tôi nhưng nàng vẫn bình thản ra đi. Vậy mà tôi đâu có oán trách gì, chẳng biết lấy cái quyền gì để mà hờn dỗi nữa. Thế nên suy cho cùng bạn là chiếc bóng của tôi, phản chiếu cuộc đời tôi và kiên nhẫn dõi theo tôi đến kiệt cùng tuổi trẻ. Còn nàng, nàng là cái bóng của ai?
                                                 * * *
Nàng yêu một người, người đó cũng yêu nàng say đắm. Nhưng vì một lý do nào đó mà họ buông tay nhau. Nàng chưa bao giờ kể mà tôi cũng không gặng hỏi vì trong tình yêu đâu thiếu những điều ngoại lệ. Người ta có thể chia tay nhau ngay trong chính lúc yêu nhau nhiều nhất, thế mới có cái để mà tiếc nuối, kiếm tìm. Như nàng đấy thôi, kiên nhẫn đeo đẳng nỗi đau đi tìm lại thứ tình yêu đã mất trong vô vọng. Cũng có nhiều hôm ai đấy làm nàng vui. Ơn trời là lúc vui cũng có lúc nàng chợt nghĩ đến tôi. Như hôm nàng mang mấy khóm hoa tóc tiên về dưới mưa cũng là ngày hiếm hoi tôi thấy nàng cười mọng căng hạnh phúc. Nàng lụi cụi trồng hoa, lụi cụi ngắm nghía thành quả của mình rồi tỉ mỉ dặn tôi cách chăm sóc chúng. Tôi linh cảm thấy một điều gì đó bất an, rằng hình như nàng đang muốn rời xa tôi mãi mãi. Nàng nhìn tôi cười bảo:
-Hoa nở mùa mưa, để cho anh bớt trống trải trong những ngày bỗng nhiên cồn cào nhớ nhung một thứ gì không đáng nhớ.
-Sẽ có một đám cưới diễn ra đúng không? Vào một mùa mưa gần nhất?
Nàng nhún vai, đi về phía tiếng nhạc đang vang lên rộn rã. Nhìn nàng nhảy chân sáo trên những bậc cầu thang tung tăng váy macxi rực rỡ lòng tôi khẽ nhói lên. Rõ ràng là nàng đang hạnh phúc, nhẽ ra tôi phải mừng cho nàng mới phải. Nhưng tôi cố tỏ ra cao thượng đến thế nào thì vẫn chỉ là thằng đàn ông vốn nhiều ích kỉ trong tình yêu. Huống hồ nàng lại chỉ thuộc về tôi những lúc nàng buồn. Cuối cùng thì không có một đám cưới nào như tôi nghĩ và như dự tính của nàng. Trời không mưa, hoa tóc tiên không nở nhưng lòng nàng chắc hẳn sũng buồn như một dòng sông. Nàng hỏi tôi rằng với đàn ông thứ gì là quan trọng nhất trên đời? Tôi bảo tùy từng người nhưng riêng với tôi thì nàng là quan trọng nhất. Nàng úp mặt vào hai bàn tay òa khóc nức nở. Hỏi sao mà khóc thì nàng bảo tại có người thích làm cánh chim giang hồ sống cuộc đời quá nhiều hoài bão nên không có chỗ cho nàng. Tôi muốn khuyên nàng hãy quên đi người đàn ông đó nhưng lại nhìn thấu tim nàng đau. Nên chỉ dám bảo nàng nếu cảm thấy không thể sống thiếu nhau thì hãy làm cánh chim mà đồng hành rong ruổi. Nàng cười bảo cứ bay theo mãi mà không có điểm dừng thì sức mấy cũng rã rời cánh mỏng. Tôi cứ tưởng nàng nghĩ được như thế thì sẽ thôi không đeo đẳng thứ tình yêu ấy nữa. Nhưng không, như thường lệ, sáng hôm sau nàng lại ra đi…
Có đôi lúc tìm đến ngồi bên bạn, nghe bạn kể về một thế giới bình yên xa xôi nào đó tôi đã nghĩ chắc hẳn thế giới đó không thuộc về cả ba người chúng tôi. Nhưng bạn thì khác, bạn kể về nó một cách say mê và tỉ mỉ đến từng chi tiết như thể nó là một hoạch định tương lai đã được phác thảo rõ ràng. Tôi nhìn bạn và nghĩ, nếu không gặp tôi thì một cô gái giỏi giang, xinh đẹp như bạn chắc hẳn đã có một cuộc sống êm đềm đầy hạnh phúc. Bạn cũng đâu còn trẻ trung, trong đôi mắt cũng thăm thẳm một nỗi buồn dài như vết khắc thời gian. Sẽ đến một lúc nào đó bạn đứng bên này bờ tàn tạ nhìn sang bờ bên kia xuân sắc mà khản cổ gọi “Đò ơi!”. Chắc bạn cũng thừa biết làm gì có đò, cô lái đò đã bỏ sông đi lấy chồng từ đời tám hoánh nào rồi. Bạn nghe tôi nói mà cười bảo:
 -Xem ra chúng ta đều biết cách tiêu xài tuổi xuân của mình đấy chứ. Cũng chỉ tại hạnh phúc luôn là một thứ khó kiếm tìm.
Bạn nói đúng. Có lẽ cũng vì hạnh phúc ở cõi trần xa vời quá, nàng không còn đủ kiên nhẫn và sức lực mà đeo đuổi nên nàng đã rời bỏ dương gian. Nàng bệnh đã lâu, mỗi lần gặp lại thấy nàng xanh xao tiều tụy đi nhiều nhưng nàng không cho tôi cơ hội được chăm sóc cho nàng. Tôi không đủ cả thời gian để hiểu căn nguyên mọi chuyện. Độ mươi lần trở về ngủ trọ trong quán lòng tôi như thế thì nàng mất.
Trong đám tang của nàng xì xèo những lời bàn luận. Thiên hạ đều không ai biết nàng bệnh gì. Người ta chỉ biết rõ vào một sáng mùa đông đẹp trời, người ta phát hiện ra nàng đang nằm ngủ một giấc bình yên trong một nhà nghỉ ven đô. Giấc ngủ ấy kéo dài thật dài, triền miên trong nỗi ám ảnh khôn nguôi giày xéo trái tim tôi. Trong đám tang của nàng người đàn ông ấy đã không có mặt. Tôi có ý dò hỏi thì bạn nàng bảo người ấy còn đang đi công tác ở nước ngoài trong một dự án làm ăn lâu dài. Nàng đã ở thành phố này chờ đợi mòn mỏi đã bao lâu? Tại sao những ngày cuối cùng khi sức tàn lực kiệt nàng không tìm đến bên tôi? Nàng chắc hẳn đã vô cùng khổ sở khi chịu đựng mọi đau đớn một mình? Những câu hỏi ấy cứ trở đi trở lại trong tâm trí tôi. Còn bạn thì vẫn đi bên tôi thầm lặng…
                                              * * *
Tôi đăng tin rao bán ngôi nhà vì không chịu đựng được cảm giác mỗi sớm thức giấc đều nghĩ rằng nàng đã từng ở đây, rất gần thôi mà quá đỗi xa xôi. Rằng tôi đã không thể giữ được nàng bên đời, rằng bây giờ cuộc sống sẽ chỉ còn có mình tôi mà chẳng còn điều gì trông đợi. Tôi nhận ra kí ức đang giết tôi dần mòn. Tôi sợ hãi biết đâu đến một ngày nào đó rất gần thôi tôi cũng sẽ ra đi theo cách của nàng. Tôi biết như thế là không tốt. Tôi biết mình cần phải quên để sống tiếp. Cuộc sống còn biết bao nhiêu điều tươi đẹp phía trước, sự nghiệp, tình yêu, hay nhiều đam mê khám phá… Đâu phải là tôi không hiểu, chỉ là quên con con người vốn không phải là một điều gì đó dễ dàng. Tin rao bán nhà vừa đăng, bạn là người đầu tiên tìm đến. Tôi hỏi bạn sao lại muốn mua ngôi nhà này trong khi bạn còn có nhiều sự lựa chọn khác phù hợp với mình hơn? Bạn cười bảo vì thích những bụi hoa tóc tiên nở ngập lòng vào mùa mưa, chỉ thế thôi là đủ. Tôi ra đi, bỏ lại thành phố, công việc cũ và những con người cũ. Tôi đã nghĩ cứ đi được thì cũng trút bỏ lại được những muộn phiền, day dứt. Theo lời rủ rê của bạn bè, tôi chuyển đến một thành phố khác bình yên và từng ngày làm quen với nhịp điệu mới nơi này.
Cuộc sống ở thành phố mới rất tốt, mọi thứ ban đầu đều thuận lợi. Chỉ buồn nỗi căn nhà tôi thuê lại gần sông, gió tứ bề khua khoắng khiến lòng tôi càng thêm trống vắng. Ngồi một mình xem tiệc đời nhảy nhót ngoài kia mà nghĩ bạn chắc cũng đang buồn nên nhiều khi gọi về chỉ để nghe ngóng lòng nhau. Mong sao thấy tiếng bạn cười, thấy xung quan bạn không phải là tĩnh lặng. Đôi khi thèm nghe thấy vài ba tiếng người nói chen vào để biết bạn không ở một mình và để thấy thành phố cũ vẫn còn rất gần gũi trong từng âm điệu. Lần gần nhất điện cho bạn đúng hôm miền Bắc trở lạnh đột ngột, tôi cảm giác như rét cũng đang luồn qua từng kẽ tay mình. Bỗng nhiên thấy nhớ những đêm đông nằm ôm nàng nghe gió khua ngoài cửa sổ. Những sáng đông bên mái tóc nàng rối, da nàng khô và cơn dấm dứt đau buốt vì bệnh khớp mãn tính của nàng. Nhớ cả cái rón rén khép cửa, từng bước chân nhẹ bẫng và chút mùi hương của da thịt còn sót lại khi nàng đi. Chưa bao giờ tôi thấy nhớ nàng nhiều như thế kể từ khi tôi kiên quyết ly khai khỏi thành phố nỗi buồn…
Tôi trở về thăm bạn như chỉ là cái cớ để đi tìm kí ức của mình. Cả ngôi nhà này đều chứa đựng quá nhiều kỉ niệm nhất là căn phòng màu xanh, nơi có một balcon nhỏ. Đồ đạc trong phòng vẫn ở nguyên vị trí, như thể bạn cố ý giữ gìn. Cảm giác thân thuộc tràn ngập lòng tôi, như thấy đâu đây mùi hương tóc cũ, những ngón tay xanh xao vuốt lên từng chiếc lá, bờ mi khẽ khép hờ khi nàng cúi xuống ngửi một bông hoa. Tôi nhớ nàng tha thiết, thèm đến cháy bỏng được thêm lần nữa làm quán lòng để nàng đến ghé nhờ một giấc mơ. Dù nàng chưa bao giờ coi tôi là tình nhân, ở phía của bình yên không hề có nhục dục và toan tính.
Bạn chờ tôi dưới sân nhà có pha sẵn một ấm trà nóng thoang thoảng hương sen. Tôi hỏi bạn đã yêu ai chưa, bạn khẽ áp tách trà lên má xuýt xoa than trời năm nay sao mà rét dữ, rồi cười bảo:
-Cũng may mà có tình yêu không thì héo hon đi mất. Anh cũng phải yêu đi thôi, cứ ôm mãi một kí ức rã rời chắc là mệt lắm đúng không? Ai rồi cũng phải sắm cho mình những niềm vui mới sau chuỗi ngày dài đơn độc. Đừng tự thử thách lòng mình mãi thế.
Tôi nhìn bạn, bỗng nhiên trong lòng tràn ngập một cảm giác bình yên. Giờ thì tôi tin là bạn đã tìm thấy tình yêu, bởi chỉ có người đang yêu mắt môi mới mới ánh lên nhiều niềm vui đến vậy. Ngồi bên bạn hồi lâu và nghĩ về những chiếc quán lòng tồn tại đây đó trong cuộc đời này. Như bạn làm quán lòng cho tôi. Tôi làm quán lòng cho nàng còn nàng thì làm quán lòng cho một người đàn ông khác. Đó là chốn của tình yêu, tình bạn, tình người, của những cõi lòng đơn lạnh muốn dựa vào hơi ấm của nhau hong nhờ một giấc mơ, một bờ môi khô hạn. Tôi cứ nghĩ thành phố này nếu không có những quán lòng như thế chắc hẳn sẽ buồn tẻ và vô vị lắm. Lúc tiễn tôi ra cổng, tôi dặn bạn khi nào lấy chồng nhớ báo với tôi một tiếng. Bạn mỉm cười dặn lại khi nào thấy chồn chân mỏi bước thì cứ ghé qua, cửa nhà luôn đợi và trà sen luôn sẵn…
                                                                            HN 12-11-2012
         

                                                                   Vũ Thị Huyền Trang

Monday, May 27, 2013

Một ngày rồ dại...

  

 
Truyện tình hay, truyện ngắnay,  htruyện tình yêu

 Hôm nay là chủ nhật. Chị điện cho tôi lúc 5h sáng, khi tôi còn đang ngủ vùi sau một đêm rối bời trong mớ ý nghĩ mệt nhoài về tình yêu, gia đình, sự nghiệp. Trong tình trạng ngái ngủ, tôi vẫn không khỏi giật mình bởi ý nghĩ “có chuyện gì mà chị lại gọi cho tôi vào giờ quái đản này khi chị thừa biết ít nhất phải ba tiếng nữa tôi mới bình minh ”.
-Cưng à! Dậy chưa em? Chị buồn quá, rối rắm quá mà không biết phải làm sao nữa.
-Chuyện gì vậy chị, nói em nghe!
Như được cởi tấm lòng, chị nói trong tiếng nức nở:
-Người ấy đã có bồ mới rồi. Chị đang ghen em ạ, chỉ muốn xông ra đường bóp cổ cái con nào đó đã nhảy vào trái tim người ấy. Chị đã quen với việc người ấy thuộc về chị. Dù đã chia tay nửa năm không ai liên lạc với ai, dù biết lúc vắng mình người ấy có thể chơi bời với đứa này đứa khác, nhưng mà sao hôm nay tim chị thấy đau. Chị bằng này tuổi rồi mà sao vẫn mù quáng mãi hả cưng?
Tôi khá bất ngờ về câu chuyện của chị. Quen nhau nhờ một trang mạng xã hội, chơi với nhau không lâu nhưng đủ thân thiết để phàn nàn với nhau chuyện này, chuyện kia trong cuộc sống. Từ trước đến giờ tôi cứ nghĩ chị là thuộc dạng đàn bà chả coi đàn ông ra cái thá gì. Thích thì chơi, chơi chán rồi bỏ. Tôi cũng biết vợ chồng chị cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt, mấy lần thấy chị than nhưng không tiện hỏi kĩ. Đôi ba lần gọi cho chị, chị bảo đang ngồi cùng hội trốn chồng bày mưu tính kế để lừa thằng này, thằng kia. Chị nói giọng tỉnh bơ, thi thoảng lại phá lên cười khanh khách. Tôi quý chị bởi cái tính thẳng như ruột ngựa, có gì nói thế, chả biết giấu diếm điều gì. Tôi cũng không bao giờ hỏi chị những câu đại loại như “Đấy là anh bồ thứ mấy của chị?”,  “Chị đang đi với ai vậy?” hay “ Chồng chị có biết chị ngoại tình không?”. Chắc hẳn chị cũng chẳng muốn ai tò mò quá nhiều về chuyện ấy. Đời mà…
-Người ấy liệu có còn tình cảm với chị không?
-Có chứ. Tụi chị đã có những ngày rất hạnh phúc bên nhau cưng ạ. Chị đã từng tính đến chuyện ly hôn, mang theo hai đứa con đến sống với anh. Đã từng phân chia việc anh mua một mảnh đất, còn chị sẽ cặm cụi kiếm tiền để cắm mọi thứ trên mảnh đất ấy. Thế mà chỉ vì cuộc sống còn nhiều khó khăn quá. Nỗi lo toan biến anh ấy thành một người rất khác, hay cáu kỉnh, hay tủi phận, cuộc sống cứ mất vui dần đi rồi thì chia tay sau nhiều khúc mắc. Nhưng mà chị vẫn nặng lòng…
Câu chuyện của chị khiến tôi tỉnh ngủ. Sau một cú vấp ngã đau điếng vì tình yêu tôi đâm ra hoang mang mọi thứ. Đàn ông đối với tôi mà nói, họ hoàn toàn không thể tin tưởng được. Có chăng chỉ là tin tưởng trong trong một khoảng thời gian nhất định. Tôi muốn khuyên chị vứt quách sự mù quáng rồ dại ấy đi, nhưng tôi kịp nhớ ra là chị hơn tôi gần chục tuổi, đàn ông qua tay chị cũng nhiều. Thế thì tôi lấy gì để khuyên chị, chả nhẽ lại dựa vảo mảnh tình tí tẹo của tôi. Thế nên tôi gần như để chị độc thoại trong một buổi sáng mùa thu đẹp trời. Chỉ đến khi nghe chị bảo:
-Em đừng bao giờ tin tưởng tuyệt đối hay thần thánh hóa một điều gì, nhất là tình yêu. Vì vậy nên nghĩ thoáng ra để cuộc sống dễ thở hơn cưng ạ. Chị cũng đã từng thần thánh hóa tình yêu, từng kì vọng rất nhiều vào cuộc hôn nhân của mình. Nhưng rồi cái lý tưởng ấy bị đánh bật ra khỏi cuộc sống này lúc nào mà không hay biết. Vợ chồng rồi cũng đến lúc chán mặt nhau, sự khác biệt trong cách sống giết chết tình yêu nhanh chóng lắm.
-Xem chị kìa! Em vẫn chưa lấy chồng mà chị đầu độc em như thế thì làm sao em còn dám…
-Ồ! Xin lỗi cưng, nhưng chỉ muốn dặn em vậy để sau này em không phải hụt hẫng nhiều. Gia đình chị bây giờ chỉ còn là cái vỏ rỗng, để cho nó tồn tại chỉ vì hai đứa nhóc. Cưng có thể tưởng tượng được không, khi mỗi buổi sáng hai vợ chồng chị gặp nhau ở cầu thang mà đi lướt qua nhau như hai người xa lạ. Rồi tự hỏi đây là cầu thang nhà mình hay cầu thang công cộng? Cái người vừa đi qua mình có phải là người mình từng yêu? Từng đầu ấp tay gối mấy năm trời? Mình có hiểu chút gì về người ấy hay không?
-Chị và anh ấy, ai là người ngoại tình trước vậy?
-Chị không biết! Có thể là chị. Đàn bà chỉ khó khăn trong lần trượt ngã đầu tiên. Sau cú trượt ấy rồi sẽ là những cú trượt dài không kiểm soát.
-Anh ấy không biết điều đó sao?
-Có thể biết. Nhưng biết để làm gì? Anh ấy đi thâu đêm giờ này vẫn chưa về nhà, chị cũng không gặng hỏi.
Sau khi kể liên miên về gia đình, chị lại quay lại về “người ấy” của mình:
- Chị vừa muốn giành giật lại người ấy, lại vừa hoang mang vì sau khoảng thời gian xa nhau anh ấy dường như không thay đổi gì. Có nghĩa là nếu đến với nhau thêm một lần thì cũng có cái kết chẳng mấy tốt đẹp gì. Sao vẫn còn do dự? Rút cuộc vẫn là mù quáng. Biết là mù quáng mà vẫn dấn thân vào. Sao mà hoang mang quá cưng ạ.
                                         * * *
Kết thúc câu chuyện của chị Khôi. Tôi còn chưa kịp nén lại nỗi chênh vênh, sợ hãi trong mình thì nhận được tin nhắn của nhỏ bạn thân “Mày ơi tao khổ quá. Thằng chồng tao hóa ra là một tay cờ bạc, giờ nợ nần chồng chất. Tao không biết lấy tiền đâu để trả bây giờ”. Nhỏ bạn tôi đang trong những ngày chờ vượt cạn, cái tin thằng chồng nó bài bạc đủ khiến tôi điếng người vì bất ngờ và thương bạn. Nó được học hành tử tế, lại vốn nổi tiếng xinh đẹp, ngoan hiền. Bao nhiêu người theo đuổi nó không yêu lại đem lòng yêu một anh chàng nghề nghiệp không ổn định quê tận Thái Bình. Gia đình nhỏ bạn phản đối kịch liệt, thậm chí còn chạy biên chế cho nhỏ bạn về quê nhà dạy học. Nhưng bất chấp tất cả, nàng vẫn theo chàng về dinh bằng một đám cưới ngậm ngùi. Lấy chồng xong, do không xin chuyển biên chế được nên nhỏ bạn xin dạy hợp đồng tạm bợ cho một trường cấp II lương ba cọc ba đồng. Anh chồng xin làm chân công nhân trong nhà máy xi măng ở huyện. Cuộc sống đã vất vả trăm bề nên chỉ sau mấy tháng gặp lại nhỏ bạn, thấy nó gầy đi mà thương xót. Điện thoại cho nó, ở đầu dây bên kia tiếng khóc tấm tức như càng xoáy vào lòng tôi nỗi hoang mang:
-Giờ tao đang ở bệnh viện chờ lên bàn đẻ, vậy mà vẫn phải gọi điện khắp nơi hỏi vay tiền. Tao không dám than thở gì với bố mẹ đẻ vì đã cố lấy nhau thì sướng khổ phải chịu. Tao tủi lắm!
Tôi mắng nhỏ bạn:
-Nó cờ bạc thế mà sao khi yêu mày lại không biết thì tao cũng lạ. Yêu nhau lâu như thế, sao bảo cái gì cũng hiểu về nhau cơ mà.
-Lúc yêu tao thấy hắn hiền lành, chỉn chu bao nhiêu thì bây giờ đổ đốn bấy nhiêu. Tao mu muội quá mày ơi.
 Tôi ngồi đờ đẫn cả buổi sáng chả thiết làm gì. Mọi thứ cứ mông lung, quay cuồng, kêu rống trong đầu ù ù như bầy ong vỡ tổ. Sau khi cố nuốt trôi suất cơm hộp, tôi nằm ngủ chìm trong cơn mơ mị. Trong giấc mơ tự nhiên hình ảnh của Phong lại hiện ra với nụ cười đẹp đến thánh thiện. Tôi từng có một thời đắm đuối con người ấy, nụ cười ấy. Đã từng yêu Phong nhiều hơn bản thân mình, tin anh hơn tin vào trực giác của mình. Đã từng nghĩ dù cả thế giới này có quay lưng lại với mình nhưng riêng Phong thì sẽ không bao giờ quay lưng lại. Tôi còn tin như thế cho đến một ngày anh ngang nhiên vứt bỏ tôi để đến với một người con gái khác. Lúc ấy tôi vẫn còn hoài nghi về sự thật trước mắt, vẫn còn mong nó chỉ là một giấc mơ…
Từ khi Phong ra đi, mang theo trái tim tôi rạn vỡ, đến nay đã ba năm mà nó vẫn chưa lành. Cũng có nhiều người đàn ông khác từng ghé qua rồi muốn neo đậu vào cuộc đời tôi. Nhưng rồi họ lại lặng lẽ ra đi, bỏ lại những khoảng trống hoác huơ không gì bù đắp nổi. Tôi càng khao khát được yêu thương bao nhiêu thì càng nhận lại từng ấy phũ phàng. Dần dà tôi không còn muốn tin vào điều gì nữa, càng không muốn nhớ bất cứ hình bóng nào. Tôi tưởng tôi đã quên Phong từ lâu rồi, quên sạch. Thế mà trưa nay, trong giấc mơ vội vã của mình tại sao lại là hình ảnh của Phong?
                                         * * *
Tôi bị đánh thức giấc mơ mụ mị về Phong bằng tiếng cãi vã ầm ĩ trong nhà bà chủ. Chuyện này xảy ra như cơm bữa, vẫn mấy cái chuyện lặt vặt mẹ chồng, nàng dâu thôi, tôi nghe đến thuộc làu những hiềm khích trong nhà họ. Thế mà tự nhiên hôm nay lại thấy sao mà ngao ngán, mà ngột ngạt, mà thấy như nghìn con ong vỡ tổ đang cùng lúc nhào vào châm tôi bằng chiếc lọc sinh tử của mình.
Tôi lao ra đường, miệt mài lẫn vào dòng người, bỗng nhiên thấy mình giống mấy con ma-nơ-canh khoác lên người bộ cánh sặc sỡ nhưng mang khuân mặt vô cảm. Tôi cứ đi trong miên man suy nghĩ như thế cho đến khi đâm vào một chiếc xe phía trước. Trong lúc tôi còn sa sẩm mặt mày thì đã phải nghe một tràng chửi chua ngoa của người đàn bà mang khuân mặt dữ tợn. Tôi không nhớ bà ta đã định xông vào cấu xé tôi mấy lần. Không nhớ ai đã can bà ấy ra, cũng không biết tôi đã thoát khỏi đám đông ấy bằng cách nào. Tôi chỉ nhớ duy nhất cái cảm giác lạc lõng giữa tiếng chửi bới và đám đông vây quanh cười nói rồi phán xét. Trên suốt quãng đường trở về nhà tôi đã nghĩ, nếu như hôm nay tôi bị đau. Nếu như cần một ai đó đứng ra giải quyết mọi hậu quả. Trong những trường hợp khẩn cấp như thế tôi biết gọi cho ai? Lúc ấy mới biết, ở thành phố này tôi đơn độc đến nhường nào.
Tôi đã 27 tuổi. Một ngày trong tôi đến và đi không có bất cứ niềm vui nào. Nó giống như chiếc áo vắt lên lưng con lừa, khi đã phải chở quá nhiều nỗi cô đơn, phiền muộn. Tôi cô đơn đến mức đã từng có ý nghĩ, nếu ai đó chạy đến bên tôi vào lúc này, thì tôi sẽ yêu người ấy suốt đời.
Một ý nghĩ rồ dại cho một ngày rồ dại.
Truyện tình yêu, truyện tình hay


                                               Vũ Thị Huyền Trang

Wednesday, April 24, 2013

Chỉ còn lại giọt nước...

  


Suốt quãng ngày bên nhau, Miên đã không bao giờ nói với anh về thứ linh cảm dâng lên trong cô như từng đợt sóng. Linh cảm rằng người đàn ông này sẽ làm mình đau, sẽ thương yêu mà lỡ dở. Đấy là lý do vì sao anh luôn thấy Miên buồn. Buồn như một mặc định. Ánh mắt như hút gió. Nụ cười như mưa rớt, nhất là khi đôi bàn tay bé nhỏ mỏng manh, run rẩy trong bàn tay anh ấm áp. Miên đếm từng ngày được ở bên nhau. Đặt tên cho từng kỉ niệm và vỗ về nỗi hoang mang cứ lấn lướt trong lòng. Đã có lần Miên hỏi anh:
-Chuyện chúng mình rồi sẽ đi đến đâu?
Anh đã không trả lời. Giống như cách anh luôn im lặng trước những thổn thức trong Miên. Anh bao bọc, che chở cho Miên như một người tình nhưng anh chưa bao giờ nói yêu cô. Anh chu toàn mọi việc của hôm nay nhưng anh chưa bao giờ nói về một ngày mai gần nhất. Anh cho Miên cái cảm giác bình yên ở phút giây này nhưng bất ổn là mãi mãi. Giá như có ai đó giúp Miên gọi được tên thứ tình cảm này, thì chắc Miên sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Miên đem câu chuyện của mình hỏi chị. Chị vừa cười vừa phơi tất cả vết thương của chị cho Miên thấy như muốn hỏi “Em sợ không?”. Miên lắc đầu rồi quay đi. Anh có khi nào để lại những vết thương như thế…
                                           * * *
Anh hỏi sao đến bây giờ Miên mới biết yêu? Câu hỏi này thuộc về số phận. Số phận bắt ta chờ đợi rất lâu chỉ để gặp một người, mà sự gặp gỡ ấy đôi khi không mang tên hạnh phúc. Ta vẫn phải đón nhận như một món quà mà cuộc sống ban tặng để tìm thấy những trải nghiệm. Anh có lẽ là người hiểu điều đó hơn Miên. Sao còn hỏi? Chẳng phải số phận đang bắt anh chờ đợi trong nuối tiếc hình bóng một người con gái. Miên đọc được điều đó trong ánh mắt của anh mỗi khi nhìn mưa giăng giăng ngoài phố nhỏ. Anh từng bảo “cô ấy có đôi vai rất gầy”. Tim Miên cũng rất gầy, anh có thấy?
Chiều nay lúc qua shop đồ lưu niệm cùng nhỏ bạn. Miên định mua một cặp móc chìa khóa đôi, một bộ đồ đôi hình hai nửa trái tim ghép lại. Nhưng nghĩ thế nào lại thôi vì Miên sợ nhỡ đâu đến một lúc nào đó thứ gì rồi cũng chỉ còn một nửa. Những chênh vênh, chống chếnh ấy Miên biết lấy gì bù đắp? Miên thích cảm giác một mình bước thật chậm lên cầu thang khu tập thể xanh rêu, đến tầng năm thì rẽ trái, lướt qua cánh cửa thứ ba, nơi có một đứa trẻ luôn đứng trong cửa sắt nhìn ra ngoài vời vợi. Sau đó thì đến phòng anh. Bao giờ Miên cũng đứng yên lặng khá lâu, nghe tiếng anh ho khục khặc trong phòng, tiếng ly chén va vào nhau leng keng, tiếng xào nấu thức ăn rộn ràng cả một niềm mong ước. Giá mà những âm thanh ấy mãi mãi thuộc về thế giới riêng Miên, để vun vén cho thứ hạnh phúc từng mang tên “số phận”. Miên lặng nghe như muốn gói ghém, giấu kĩ vào một ngăn nhỏ trong tim. Bởi cô biết rằng ngay khi mở toang cánh cửa kia ra sẽ là anh hiển hiện với hai thế giới, hiện hữu mà xa xôi quá đỗi, giống như trò chơi bắt bóng…
Lần đầu tiên đến nhà anh, Miên tìm quanh quẩn mọi ngõ ngách xem có còn vướng víu gì hình bóng của người con gái cũ hay không? Dĩ nhiên là Miên đã tìm thấy quá nhiều thứ mà cô không muốn thấy. Anh không muốn che đậy, mọi thứ cứ bầy ra trước mắt Miên. Rằng thế giới của anh vốn vậy, Miên muốn bước vào thì hãy tôn trọng trật tự vốn có của nó, đừng tự ý xếp đặt mà có muốn xếp đặt chắc gì đã được. Căn phòng như tố cáo cô đang xâm chiếm thế giới của một người khác- người vô hình đã chếm lĩnh nơi này bằng kí ức nằm thẳm sâu trong trái tim anh.
Sau này mỗi khi đến phòng anh, Miên bắt đầu dè dặt tìm kiếm mọi nơi chỉ mong có một chút hình ảnh của mình nằm đâu đó nơi đây. Nhưng Miên chẳng tìm thấy gì ngoài khoảng trống ngày càng lớn trong tim. Thế giới của anh vẫn vậy, không có gì thay đổi. Hoa vẫn nở, cây vẫn tươi xanh và những khung ảnh chưa bao giờ phủ bụi. Trên kệ đựng giày dép của anh có một đôi giày đỏ, cỡ giày rất vừa với chân Miên, đã mấy lần Miên lén ướm chân mà tiếc nuối. Giày đẹp sao không dành cho Miên? Thế mới biết đâu phải cứ cái gì vừa vặn với mình là dành cho mình. Hãy quên ngay cái ý nghĩ chiếm hữu ấy đi. Nhưng làm sao mà bảo bản thân đứng trước một người mình yêu để nói rằng “chúng ta sẽ kết thúc ở đây”? Miên thực sự không làm được.
Càng ngày anh càng trở lên ít nói. Hình ảnh gắn với anh là những giờ ngồi cặm cụi làm việc bên máy vi tính. Kể cả vào những ngày cuối tuần  Miên ghé thăm, anh bắt đầu bỏ mặc Miên ngồi giữa một thế giới chẳng có gì là gần gũi. Miên thường ngồi bó gối trên giường, lưng tựa vào tường và chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, tai lắng nghe tiếng bàn phím kêu rời rạc. Vào mùa đông, Miên cứ ngồi lặng yên như bất động. Cô rất ngại đổi tư thế vì sợ những hơi ấm sẽ rời xa cơ thể mình, vì sợ cái lạnh lẽo của những cơn gió luồn vào từng kẽ tay, chân tóc. Đã có lúc Miên nghĩ rất có thể cô sẽ bị đóng băng rồi bốc hơi biến mất. Anh sẽ vẫn ngồi quay lưng lại phía Miên mà không cảm thấy cái luồng khí lạnh đang dần tan biến phía sau mình. Biết đâu khi anh quay lại thì Miên chỉ còn lại một giọt nước nhỏ ở chỗ cô ngồi. Cái giả thiết ấy dĩ nhiên anh chẳng hề bận tâm. Anh hướng ánh nhìn xuống đường phía cổng vào khu chung cư. Như là đang chờ đợi…
Miên nghe thấy tiếng đàn hát của ông già ăn xin ngồi dưới gốc bàng cổng chợ. Bây giờ tiếng hát đã ngưng, chỉ còn tiếng đàn nhị cứa vào gió thành từng đoạn nhỏ nghe nỉ non ai oán. Mỗi vết cứa Miên lại thấy tim mình nhói lên, gió lại luồn qua từng kẽ tay, chân tóc. Không còn nghe thấy tiếng bàn phím lộc cộc, Miên chỉ thấy hơi lạnh bốc lên ngùn ngụt từ phía anh ngồi. Hay là anh  đã bốc hơi, trong tư thế ấy? Miên vẫn không ngoảnh lại, chỉ cất tiếng hỏi:
-Anh đang làm gì vậy?
-Anh đang đọc một bài báo rất hay. Nó nói về sự cô đơn. Rằng nỗi sợ hãi trong cô đơn rất gần với nỗi sợ hãi về sự chết.
-Vậy bài viết có nói con người ta có thể đột nhiên biến mất chỉ vì sự hiện hữu của mình không được người khác biết đến hay không?
Anh không trả lời. Hoặc là tiếng anh nói bé quá lẫn vào tiếng bát đĩa vỡ ở căn phòng kế bên. Tiếng loảng xoảng buông thõng vào không trung rồi im bặt. Đứa trẻ phòng bên rất nghịch, nó thường bị nhốt trong nhà vào buổi chiều. Khu tập thể cũ quá, những ô cửa sổ lại quá lớn nên các phòng thường nghe thấy tiếng đổ vỡ của nhau. Miên có thể làm bạn với đứa trẻ phòng bên, đứng bên ngoài và nói chuyện với nó qua cánh cửa sắt luôn khóa kín. Miên nghĩ vậy nhưng vẫn ngồi bất động, tựa cằm vào hai đầu gối và nhìn một con nhện đang cặm cụi giăng tơ bên cửa sổ…
                                    * * *
Chị gái Miên không lấy chồng, rong ruổi với những chuyến đi dài và những cuộc vui ngắn ngủi. Hình như chị đang cố muốn quên hẳn cái cuộc tình sâu sắc dài bằng cả một phần đời mà cuối cùng vẫn kẻ ở người đi. Đã có lần Miên hỏi:
-Chị không chờ người xưa nữa sao?
Chị cười bảo:
-Để làm gì? Để rồi cũng hóa đá vọng phu như mẹ ư? Hạnh phúc là phù du, mấy ai nắm trong tay được cả đời đâu mà tiếc.
Chị đi công tác nửa năm, vác về cái bụng chửa lùm lùm, miệng cười như hoa cúc dại. Không ai biết cha của đứa trẻ là ai, Miên cũng không bao giờ hỏi chị. Chỉ thấy chị ít đi hẳn, đến lúc sinh con chắc là chị thôi không còn trốn phố. Miên ngó chừng những vết thương lòng chị đã khô, hoặc là chị quẳng nó vào mảnh sân kí ức lâu rồi mà không thèm nhặt lại. Chị như một vạt nắng trong ngôi nhà quá nhiều tiếng thở dài. Thiên hạ nói ra nói vào chị bỏ ngoài tai, mẹ cũng không nói gì. Hình như nắng cũng làm lòng mẹ ấm dần…
Nhà có ba người toàn là đàn bà. Còn một người nữa đáng ra sẽ là trụ cột gia đình Miên, nhưng bố lại đi làm nóc nhà che mưa che nắng cho người khác. Nhà Miên ở cuối phố, nhà bố ở đầu phố, chung nhau một cái siêu thị nhỏ, một cái chợ lớn, một hiệu thuốc nhỏ và vài ba quán tạp hóa lề đường. Thế nên thi thoảng người vẫn chạm mặt người. Chị ốm, Miên đi chợ mua đồ nấu cháo cho chị thì gặp bố đi chợ mua đồ ăn sáng cho vợ bé con thơ. Cuối tuần Miên đang xách kễ mễ đồ trong siêu thị va phải bố đang dắt thằng nhỏ  vào quầy kem. Nửa đêm mẹ ốm, chị đi công tác xa, trời mưa tầm tã Miên đội mưa đi mua thuốc cho mẹ nhìn thấy đèn nhà bố vẫn sáng mà nước mắt chảy ròng ròng. Đã mấy lần Miên giục mẹ bán quách ngôi nhà rồi chuyển đến một nơi thật xa nhưng mẹ không đi. Mẹ cứ sống ở đó cho gió thổi ngang lòng tái tê suốt năm dài tháng rộng. Riêng chị thì chẳng bao giờ nhắc đến bố. Thiên hạ có lỡ miệng hỏi bố chị đâu? Vui thì chị bảo chị sinh ra từ hòn đá thì làm gì có bố, không vui thì chị cười bảo bố chết lâu rồi. Chỉ có Miên là biết, hồi bố mới bỏ mấy mẹ con, hồi hai chị em còn nhỏ, tối nào chị cũng len lén ra ban công đứng nhìn về đầu phố…
Lúc nhỏ Miên hay theo mẹ đi lễ, thường là ngồi thu lu một góc ngước nhìn mẹ khấn vái, khóc lóc trong hương khói. Mẹ đi rất nhiều nơi, xem rất nhiều thầy, đến đâu mẹ cũng làm lễ xin thần linh cho bố biết đường tìm về với mấy mẹ con. Rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào mẹ, người thương hại, người cười cợt. Có lần vì không chịu được những ánh mắt người dưng đó mà Miên bảo mẹ thôi đừng đi cúng lễ nữa, đường có từ đầu phố đến cuối phố chứ xa xôi gì đâu mà sợ bố lạc đường. Mẹ nghe Miên nói chỉ khóc, từ đấy mẹ thôi không còn đi nữa…
Mẹ bắt đầu hay khép cửa ngồi thiền trong phòng. Đêm tối tĩnh lặng, mẹ ngồi trong căn phòng leo lét ánh nến. Miên cảm tưởng như mẹ đang bay lên, buông bỏ mọi phiền não, không còn nhọc nhằn về thể xác, không nghe thấy những chuyện bên ngoài. Miên ngửi thấy hương thơm trong căn phòng tỏa ra qua khe cửa, mùi hương thanh lọc tâm hồn mẹ thanh tịnh. Trong phút chốc Miên thấy như cái dáng ngồi kia chỉ còn là thể xác trần tục, mẹ đã bay theo mùi hương về một miền tươi đẹp khác. Mỗi đêm, mẹ đều biến mất…
                                             * * *
Người yêu cũ của anh mất vì một trận sụt lở đất ở Lào Cai trong đợt đi công tác các tỉnh miền núi dài ngày. Hôm nhận được tin dữ ấy anh vẫn ngồi im bên cửa sổ. Bình thản hay giông gió trong lòng anh thì Miên không biết. Chỉ biết rằng khi Miên mở cửa bước vào thì thấy anh chỉ còn là một chiếc bóng, hiện hữu đấy mà như ảo ảnh, hư vô. Miên lại ngồi bó gối trên giường, mường tượng lại cảnh đứa trẻ nhà bên vừa cười với cô qua ô cửa sắt rồi chậm chậm mất hút trong ngôi nhà toàn bóng tối. Bây giờ chỉ còn tiếng đàn nhị mải miết khứa vào không trung vỡ vụn. Tiếng đàn của ông cụ ăn xin  dưới chợ làm Miên nhớ chị vào những mùa mưa xưa cũ. Chị cũng phơi những vết thương lòng bằng tiếng đàn sầu da diết. Giờ cây đàn của chị bụi phủ đầy, chị cất nó vào một góc nhà kho và chẳng bận tâm đoái hoài gì đến nó. Bởi chị đã có những tiếng lòng vui, hoa nở rực rỡ những bước chân chị đi, mái hiên lòng chị giờ tràn ngập nắng.
Ở đây lạnh quá, cái lạnh khiến khớp xương Miên nhức buốt. Miên muốn đứng dậy để bước về phía mái hiên của chị. Miên nghe thấy tiếng cười chị lanh lảnh, đúng lúc Miên định đứng dậy thì tiếng cười ấy cũng mất hút trên những bậc cầu thang vàng sắc nắng. Kì thực là Miên vẫn ngồi đây. Bất động. Gió lạnh quá, Miên đã cố co quắp lấy cơ thể mình nhưng chẳng ăn nhằm gì so với hơi lạnh đang ngùn ngụt bốc lên ở phía anh. Anh đang bốc hơi. Miên nghĩ lần này thì chắc chắn. Miên muốn ngoảnh lại phía anh, muốn gọi anh một tiếng. Muốn được nghe tiếng bàn phím lạch cạch. Nhưng cơ thể Miên hình như đã đóng băng rồi. Băng đóng đến chân, đến bụng, đến ngực và dần dần đóng đến tim. Tiếng đàn vừa vút cao như tiếng roi ngựa quất vào dặm trường hun hút rồi bất chợt ngừng.
…Và khi anh quay lại thì chỗ Miên ngồi chỉ còn lại một giọt nước.

Vũ Thị Huyền Trang

Giấc mơ độc mộc…


Những dấu chân tuổi trẻ em qua
Hoa cũng sẽ vì em mà thắm…

Tôi tưởng tượng ra dấu chân nơi em từng đi qua còn in lại hình những chiếc thuyền độc mộc. Mà ở đó tràn ngập sắc nắng hương hoa được thả trên chòng chành xúc cảm. Tâm hồn tôi từng neo đậu ở đó những tháng ngày dài để ước ao, nuối tiếc dù tôi và em chẳng thân thiết nhau là mấy. Em học dưới tôi vài lớp, khi tôi tốt nghiệp thì em đi du học nước ngoài. Em chọn Pháp là nơi kí gửi một phần tuổi trẻ với những làng hoa, những con sông, những cánh đồng đẹp như cổ tích. Còn tôi đã chọn em để gửi giấc mơ thầm kín của mình. Giấc mơ vượt thoát khỏi căn phòng chưa đầy mười mét vuông giữa nơi chỉ thấy tắc đường, thực phẩm độc hại và giá đất ảo đến xa xẩm mặt mày.
Em có cái tên đẹp như thơ và gợi nhiều hoài niệm nhưng tôi thích gọi em là V. Giống như mật mã giấc mơ mà tôi đang giấu kín. Em không đẹp nhưng em mang khuân mặt của một kẻ lãng du bụi bặm sương gió dặm trường. Chỉ nụ cười là đủ ấm áp cho những mùa đông lạnh giá ở xứ người. Tôi cũng có một nụ cười như em nhưng dường như nó được đính sẵn trên môi để làm vật trang trí cho vui mắt người đời. Bởi tôi chỉ giữ lại cho mình niềm khắc khoải khôn nguôi trong đôi mắt. Người ta gọi tôi là Rêu, giống như cách người ta gọi em là Cá, gọi một vài sắc trẻ là Mục, là Keng, là Gió… Những thanh âm ấy rơi xuống giữa vời vợi đời sống để rồi rất dễ bị chìm nghỉm, bị nuốt trọn trong cái xô bồ. Tôi cũng bị rơi như thế bỏ lại vài cái sủi tăm rồi chìm hẳn. Tôi mừng vì em đã ngoi lên, bơi về phía đại dương một mình một bóng cá chim trời. Vừa thong dong vừa nỗ lực. Nhỏ nhoi nhưng đầy kiêu hãnh…
Tôi ngủ trong giấc mơ của V khi lần đầu tiên em đặt chân đến làng Beuvron-en-Auge. Đó là một trong những ngôi làng xinh đẹp nhất vùng Normandy nước Pháp mà tôi mới chỉ biết qua sách báo. Tôi thích những giỏ hoa được treo ở khắp nơi trong làng, từ hiên nhà, balcon, dọc hai bên hè đường, thậm chí hoa lả lơi treo dọc bờ các dòng kênh. Kiến trúc cổ kính với mái ngói màu rêu, những ô cửa sổ nhỏ kề nhau bên ống khói nhô lên bầu trời xanh thẳm. Em bước đến đó đứng lẫn trong trong một thế giới sặc sỡ sắc hoa. Đã có lúc tôi giật mình vì tưởng đã mất dấu em trong một thảm hoa nào đó. Giống như tôi đã từng mất dấu đứa em gái út của mình cách đây mười  năm trước…
                                           * * *
Em gái út của tôi cũng bằng tuổi V, có đôi mắt trong tựa nước hồ thu. Khi út ba tuổi, út hay nhìn lén mỗi khi tôi ngồi đan cót. Khi út sáu tuổi, sáng nào tỉnh giấc tôi cũng thấy em nằm im nhìn tôi chăm chú chớp chớp hàng mi cong vút. Tôi bảo:
-Sao út cứ nhìn chị hoài vậy?
Út nhoẻn cười lộ hai núm đồng tiền xinh xắn, rúc đầu vào nách chị thỏ thẻ khiến tôi phải bật cười.
-Vì chị bé đẹp.
Cả nhà cười út sáu tuổi mà biết khen chị đẹp. Út cũng cười bảo “thương chị bé nhất nhà”. Những ngón tay út mềm và đẹp thường nghịch ngợm mái tóc dài của tôi. Tôi thích mỗi lần út dụi mặt vào mái tóc tôi rồi cười sặc sụa. Út khen tóc chị bé mượt đen gội lá hương nhu thơm mát. Những lúc không quấn quýt tôi như một chú mèo con, út thường lẻn đi chơi đâu đó nhiều hôm quên cả đường về. Khi thì là cánh đồng mùa cạn, dọc những bờ cỏ xanh non là bạt ngàn hoa dại li ti nở, li ti thắm, li ti ngát hương trời. Út thích nhất hoa me cạn tím ngát, em nhảy chân sáo hát líu lo thi thoảng lại dừng lại chạm  những ngón măng xinh vuốt ve một bông hoa.
Vào mùa hè em thường trốn lên rừng thoắt ẩn thoắt hiện trong những búi hoa mua tím. Chơi chán út nằm xuống cỏ ngủ quên, để mỗi lần tôi tìm thấy em đều ngỡ ngàng trước một cảnh tượng rất đỗi êm đềm. Trông út giống như một cô công chúa nhỏ hồn nhiên ngủ giữa rừng hoa. Cảnh tượng đó gợi cho tôi niềm xúc động, là nỗi an ủi vỗ về tôi qua những ngày tháng vất vả, nhọc nhằn khi đó. Giữa những khuân mặt người lầm lũi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc làm sao thoát khỏi cái đói, làm sao kiếm được miếng ăn, làm thế nào để trả được nợ đọng lãi cao. Thì út giống như một thanh âm trong trẻo vút lên khỏi cái nền ảm đạm ấy.
Năm tôi mười ba tuổi, tôi bắt đầu nghĩ về những chuyến đi. Kỉ niệm rõ rệt nhất còn đọng lại trong tâm trí tôi là sân ga lúc chiều tàn tôi vẫn thường ra chờ đón hàng bố gửi từ miền xuôi lên. Nghề đan cót không đủ nuôi sống cả gia đình nên bố phải đi bốc vác cho các bến xe, nhà ga dưới thành phố. Sau này nhờ quen các mối hàng, bố lấy hàng khô gửi về cho mẹ mở thêm quán tạp hóa nhỏ xíu bán kiếm đồng ra đồng vào còn lo ăn học cho cả một đàn con. Thế là cứ cuối tuần tôi lại ra sân ga ngồi nhìn những chuyến tàu xuôi ngược. Âm thanh tiếng còi tàu va vào kí ức vang vọng, hun hút, xa xăm... Tôi cũng thích những ô cửa sổ của đoàn tàu, qua tấm lưới sắt là nhiều đôi mắt đang dõi nhìn về phía sân ga. Tôi tưởng tượng họ đến từ một thế giới xa xôi nào đó, nơi mà tôi chưa từng biết đến. Tôi nhìn theo đoàn tàu xình xịch trôi xa, nhìn những con người ngồi trên đó với ánh mắt thèm muốn và ngưỡng mộ. Tàu đi rồi chỉ còn lại sân ga buồn, lá bàng rơi đỏ thẫm cả chiều tàn…
Út có theo tôi một vài lần ra sân ga chờ hàng của bố. Em hỏi tôi:
-Nếu mình lên tàu thì tàu sẽ chở mình đến tận đâu chị bé ơi?
-Xa lắm!
-Thế bố cũng ở đó đúng không chị bé? Mà ở đấy chắc là đẹp lắm… Mai này lớn lên nhất định em sẽ đến đó. Chị bé có muốn em cho đi cùng không?
Tôi cười, cõng út nhảy tênh tênh trên sân ga. Đó là những buổi chiều đẹp và chúng tôi thường trở về nhà khá muộn. Mẹ đôi khi quở trách vài câu nhưng không hỏi han nhiều. Mẹ không biết rằng trong khi mình đầu tắt mặt tối lo xoay sở kiếm sống thì trong đầu đứa con gái lớn đang loay hoay tìm cách chạm vào những chuyến đi…
                                                    * * *
V bắt đầu những chuyến đi xa hơn cả nước Pháp hoa lệ, bỏ lại kinh đô ánh sáng sau lưng. Nhờ hiệp ước tự do đi lại của một số nước Châu Âu, V bắt đầu đi tham quan nhiều nước trong khu vực Schengen. Sau những ngày làm việc mệt nhoài, tôi trở về phòng trọ lặng lẽ theo dõi từng cập nhật của V trên facebook. Tôi có cảm giác như mình đã đặt mua một vé tàu điện ngầm từ Pari đến thủ đô Amsterdam của Hà Lan. Tôi tưởng tượng ra mình đang ngồi vào chiếc ghế trống ngay bên cạnh V giống như người vô hình. Khi tàu chạy dưới đường hầm, V ngồi dựa người vào ghế, nhắm mắt thư thái nghe nhạc. Tôi sẽ ngắm nhìn thật kĩ khuôn mặt em, tưởng tượng ra từng đường nét của gió, của mây, của sắc màu nghìn hoa nơi em qua đều in dấu trên khuân mặt ấy. Tôi rất muốn nắm lấy bàn tay bé nhỏ của em, những ngón măng nâu màu nắng gió, như xưa từng nắm lấy bàn tay của út. Có lẽ em đã ngủ, một bản sonate buồn nào đó đã đưa em bước vào mảnh đất xa lạ trong những giấc mơ. Tôi cũng ngồi ngả người, nhắm mắt im nghe từng hơi thở nhẹ như dấu chân của gió của em… Và lúc này tôi tưởng như ngồi bên tôi là út. Giống như ngày xưa út hứa, khi lên tàu đi bất kì đâu út cũng sẽ mang tôi đi cùng. Chúng tôi đang đến Amsterdam, có lẽ út thích được ngồi du thuyền lặng lẽ ngắm thành phố có lịch sử đồ sộ nhất Châu Âu đang hiện ra dọc hai bên bờ sông thơ mộng.
Tôi cảm nhận rất rõ nước mắt mình đang rơi khi tôi thấy bàn tay nhỏ nhắn của út đã tan chảy trong bàn tay tôi lạnh buốt. Giống như ngày nhỏ, trời mưa đá tôi đã lao ra sân cố cầm chặt một viên đá trắng muốt để giữ nó mãi mãi cho riêng mình. Nhưng rồi viên đá ấy đã nũa dần trong tay tôi đến khi chỉ còn là vệt nước lan khắp các kẽ tay. Đấy là lần đầu tiên tôi khóc vì cảm giác mất mát, hụt hẫng cứ tràn ngập trong lòng. Khi đó tôi đã bắt đầu mơ hồ cảm nhận được rằng không phải thứ gì mình thích cũng có thể nắm chặt được. Khi đó lần đầu tiên tôi biết rằng đá cũng có thể tan chảy được. Cuộc sống khi nó mang đến một khám phá thú vị thì cũng đồng nghĩa nó đang dạy ta chừa chỗ cho những khoảng trống vốn không thể lấp đầy…
Tôi để tuột tay út vào ngày tôi trốn nhà lên tàu đi tìm bố. Thực ra việc đi tìm bố chỉ là cái cớ giúp tôi đủ mạnh mẽ rời khỏi sân ga chiều muộn để bước lên tàu. Trí tưởng tượng về những chuyến đi đã thôi thúc bước chân tôi đi hoang. Cuộc sống nghèo nàn, đơn điệu mỗi ngày ở miền quê bé nhỏ khiến tâm hồn thơ dại của tôi căng cựa. Hằng đêm tôi hay ngồi một mình ngoài hiên, thấy mẹ đi qua lại miệng lẩm bẩm tính từng đồng lỗ lãi mà thèm mẹ dừng lại quở mắng tôi một câu cho đỡ tủi. Nhưng dường như một bờ vai gầy coi sóc bốn đứa con đã làm mẹ mệt nhoài. Nên chỉ cần chúng mạnh khỏe và được đến trường là mẹ vui rồi còn chúng nghĩ suy những gì mẹ không thể biết. Thiếu đi sự chở che của bố, cái vỗ về của mẹ cùng những buổi chiều muộn ngồi đợi tàu trong sân ga. Tôi đã bắt đầu cho một chuyến đi dài của cuộc đời mà chưa biết khi nào mới thực sự kết thúc…
Chuyến đi hôm ấy giống như một giấc ngủ dài nhiều mộng mị mà tôi ước mình đừng bao giờ tỉnh giấc. Tôi không nghĩ mình phải trả giá nhiều đến thế. Khi tôi còn chưa kịp biết gì về vùng đất mới nơi vừa đặt chân đến thì tôi đã đánh mất linh hồn mình trong đôi bàn chân bé nhỏ của út. Tôi đi, út một mình ra sân ga tìm chị. Không biết có phải tại những bông hoa me cạn nở tím tái sân ga. Hay tại vì em mường tượng thấy hình ảnh tôi lấp lóa trên những toa tàu khiến đôi bàn chân bé nhỏ ấy líu ríu không kịp tránh đoàn tàu đang vào ga. Út bị tàu hất tung ra, tai nạn khủng khiếp ấy cướp đi đôi chân của út còn đầu óc thì lúc tỉnh lúc điên. Tôi trở về sau chuyến đi hoang ấy và bắt đầu những tháng ngày dài sống trong nỗi giày vò câm lặng…
Những lúc tỉnh táo út thường hỏi tôi:
-Điểm dừng cuối cùng của chuyến tàu ấy là ở đâu?
-Xa lắm!
-Ở đó chắc là nhiều hoa đẹp lắm phải không chị bé?
-Chị đã không nhìn thấy bông hoa nào ở đó.
Út nghiêng nghiêng nhìn tôi như thể không muốn tin rằng ở một vùng đất mới xa xôi lại chẳng có điều gì thú vị. Tôi nhìn vào đôi mắt đen láy hồn nhiên của út cảm giác như đang bị hút xoáy vào một thế giới khác. Thế giới  của những giấc hoa tràn ngập sắc màu. Cho đến khi út chớp hàng mi cong, khép lại đôi mắt đen láy và trả tôi về với thế giới thực tại thì những cánh hoa bay vẫn ám ảnh từng suy nghĩ của tôi. Út dần lớn lên bằng những buổi chiều ngồi trong nhà ngóng hoàng hôn qua cửa sổ. Tôi đã trồng rất nhiều hoa trong vườn, để lúc nào út cũng thấy một cảnh tượng tươi đẹp đang ngập tràn xung quanh em. Nhưng có lần út bảo em không thể nào chạm vào những bông hoa ấy được, mỗi lần em chạm tay vào thì sắc hoa đều tan chảy. Sau này tôi hay bắt gặp út ngồi ngồi hướng ra cửa sổ và nhắm chặt mắt. Em bảo chỉ có cách đấy mới giúp em có thể chạm vào thế giới các loài hoa, ngửi thấy mùi hương thơm lan tỏa trong nắng mới. Thi thoảng em lại mở mắt hoảng hốt gọi “chị ơi!” như thể em sợ tôi lại bỏ rơi em thêm lần nữa…
Đêm. Khi chúng tôi nằm bên nhau, út hay nói về những giấc mơ. Mơ thấy mình mặc bộ váy trắng bay lên nền trời xanh thẳm. Trên trời gió rất mát, dưới đất cỏ rất xanh, em lướt qua từ vùng đất này đến vùng đất khác, từ bình minh đến hoàng hôn. Tôi hỏi út nhìn thấy những gì? Em bảo nhìn thấy con tàu mà chị từng đi. Thấy ánh mắt chị lấp lánh niềm vui. Tôi lại hỏi út còn nhìn thấy thêm điều gì nữa? Em cười ỏn ẻn bảo còn nhìn thấy chính em chiều đó ngồi chờ chị ngoài ngõ đến tối mịt. Tôi hỏi em có khóc không? Em không trả lời dụi mặt vào lòng tôi như con mèo nhỏ. Nhưng tôi thì biết mình đang khóc…
Năm mười sáu tuổi, sau một đêm út bảo “Chị có thể mang em đi xa được không?” rồi nằm im trong vòng tay tôi ngủ ngon lành. Sáng ra em không tỉnh lại để ngắm xác hoa rụng rơi ngoài cửa sổ. Đêm trước bão to gió lớn những hàng hoa đã tan hoang. Bão cũng đã quật tả tơi trái tim tôi suốt những mùa dài khi không còn em bên đời nữa. Từ đó tôi bắt đầu rơi vào trạng thái chênh vênh, sống co mình trong chiếc kén buồn đau mà không cách nào thoát khỏi. Trong cái kén ấy, tôi loay hoay nhìn xung quanh mình và bắt đầu cảm thấy sợ hãi nếu một ngày nào đó bên cạnh tôi không còn ai thân thương nữa. Nó cũng giống như những tia sáng lấp ló cuối cùng đang chiếu vào chiếc kén ấy bỗng dưng vụt tắt. Sẽ là một thế giới tối tăm không lối thoát. Tôi bắt đầu vùng vẫy, căng cựa để nắm chặt thứ ánh sáng diệu vợi ấy. Đến lúc này tôi mới biết mình yêu gia đình nhiều đến nhường nào. Tôi không bao giờ còn muốn bước chân lên bất cứ chuyến tàu nào để phải rời xa họ nữa. Tôi không còn dám nghĩ về những chuyến đi… cho đến khi tôi gặp được V.
                                              * * *
Gần đây nhất, tôi gặp V đang lang thang trên cánh đồng hoa lavender ở vùng Luberon nước Pháp. Em đi đôi giày vải, mặc một bộ váy trắng, trên đầu đội chiếc mũ rộng vành nhiều màu sắc. Trông em giống một cây nấm nhỏ di động đang bước chậm rãi, ngửa cổ hít thật sâu bầu không khí của miền quê trong lành nơi đây. Tôi đã từng nghe nhiều về những ngôi làng một nghìn năm tuổi đầy mộc mạc, tinh tế với sức hút diệu kì. Với những con đường màu nâu vàng nhạt, những vách đá màu đỏ, những vườn cây ăn trái sum suê và góc chợ quê bán đầy hoa lavender khô bó thành từng bó nhỏ. Trong một quãng đời nào đó của tuổi trẻ, tôi đã từng ao ước giá có một cơn gió, một phép màu nào đó thổi cuốn tôi đi rồi thả xuống giữa cánh đồng hoa lavender biếc tím.
Tôi cứ đi theo V lặng lẽ như một chiếc bóng. Rồi dừng lại trên sườn đồi một ngôi làng nhỏ. Tại đây tôi ngồi dựa vào vào một gốc cây, mải miết ngắm nhìn V đang ùa xuống cánh đồng hoa tím bằng tất cả niềm vui sướng, thỏa thuê và nông nổi. Bây giờ đang là cuối tháng tám, những cánh đồng hoa lavender đồng loạt khoác lên mình chiếc váy dịu dàng màu tím. Giữa bạt ngàn sắc tím đó tôi như thấy lấp lánh nụ cười của út trôi vào tiềm thức. Tôi ngồi đợi út ngủ một giấc rất dài trên cánh đồng hoa. V đã mang tôi đến đây giống như ngày nhỏ út từng hứa sẽ mang tôi đến bất cứ vùng đất mới nào mà em được đi qua. Hôm nay út mặc váy màu trắng, đi đôi giày vải và đội một chiếc mũ rộng vành… Hoa levender tím đến tái tê lòng…
Sau những chuyến đi mường tượng ấy. Tôi trở về với cuộc sống thường nhật trong một phòng trọ chật trội giữa lòng thành phố. Nhà ông bà chủ có nuôi một con gà trống, đêm nào đó cũng gáy khản cổ rất lâu mà không một tiếng gáy nào đáp lại. Những lúc ấy tôi hay nghĩ về út, về những chuyến đi. Nhưng tôi có cha mẹ già cần phải chăm sóc. Tôi có những ám ảnh khôn nguôi của thuở đầu đời kìm hãm bước chân tôi. Chỉ khi chạm vào thế giới của V tôi mới thấy mình thật sự được giải thoát. Giống như V cũng vịn vào  chuyến đi để phóng sinh cho những lo sợ hạn hẹp của đời người.
V rất biết cách sống chậm lại sau một chuyến đi dài. Như thể khi tôi tỉnh dậy ở phòng trọ chật chội này thì ở một đất nước xa xôi em đang mở toang cửa sổ đón nắng mới tràn vào. Một lọ hoa nhỏ được đặt bên cửa sổ, dường như hoa là thứ không bao giờ thiếu trong ngôi nhà nhỏ của em. Hoa V mang về rong ruổi đường dài cho bớt nhớ những dấu chân. Tôi thích hình ảnh em ngồi bó gối ngoài cửa nghiêng mắt nhìn nắng nhảy nhót trên bức tường rêu. Em bé nhỏ thế thôi mà gieo vào lòng tôi cảm giác bình yên đến lạ. Lần gần đây nhất chúng tôi nói chuyện với nhau, V kêu nhớ trường lớp cũ và những con người Hà Nội. V hỏi tôi:
-Mọi thứ có thay đổi nhiều không chị?
-Cũng như em thôi. Em cũng đổi thay nhiều. Hà Nội chật chội hơn rồi, không biết khi trở về em còn có thể yêu nó hay không nữa…
-Em được sinh ra và lớn lên ở đó nên chắc sẽ tìm được lý do để mà thương yêu nó. À! Mẹ mới viết thư sang hỏi em ra trường rồi đã xin được việc chưa? Nếu không xin được việc thì về nước. Em chỉ muốn xin một công việc bình thường ở đây để dành thời gian khám phá những vùng đất mới. Em còn nhiều nơi muốn đến, nhiều con người em muốn gặp.
Đấy là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau gần gũi thế. Tôi bất chợt nhớ về chuyến đi hoang của mình năm mười ba tuổi đầy khờ dại. Nên không đừng được lòng mình mới hỏi V:
-Vì sao ngày đó đang học dang dở bên này em lại tính đến chuyện đi du học một cách bất ngờ như vậy?
V cười bảo:
-Lúc ấy em đi vì muốn quên một cơn “say nắng”. Nhưng bây giờ em đi chỉ đơn giản vì lòng còn muốn đi, chân còn muốn bước.
-Chứ không phải vì một người đàn ông luôn giấu mặt đằng sau những bức hình lung linh đó hay sao?
-À! Chị thấy đấy, em cũng rất khôn khéo khi biết gói ghém thật kĩ báu vật của đời mình đấy chứ. Anh ấy là một món quà mà cuộc sống đã mang lại cho em từ những chuyến đi. Khi nào về thăm nhà, em sẽ mang anh ấy về cùng.
Chúng tôi kết thúc câu chuyện vào mùa thu. Những giấc thu êm đềm ngủ trên môi V cười lịm ngọt. Tôi về quê ra thăm mộ út, thấy những bụi cây cũng dại cũng đã nở vàng hiu hắt cả một góc nghĩa trang. Tôi khẽ gọi tên út trong niềm hy vọng rằng em chỉ đang chạy chơi quanh quẩn đâu đây thôi. Nếu nghe được tiếng chị gọi em sẽ vội vã chạy ùa vào lòng tôi như lúc bé thơ. Mặc dù tôi biết có thể em đang mặc bộ váy trắng, bay trên nền trời xanh thẳm lướt qua từ vùng đất này đến vùng đất khác như giấc mơ của em năm nào. Mà ở thế giới xa xôi ấy đôi chân của em mang hình hài của gió. Như lúc này gió đang luồn qua các kẽ tay tôi…
                                              * * *
Tôi trở về tỉnh nhà nhận công tác để tiện chăm sóc cho bố mẹ lúc tuổi già. Sau một khoảng thời gian khá dài bận bịu để tập thích nghi với công việc mới. Một hôm tôi qua thăm thì thấy V đã đóng cửa facebook chẳng hiểu vì lý do gì. Điều đó có thể sẽ khiến những chuyến đi tưởng tượng của tôi dần khép lại nhưng tôi biết sẽ chẳng bao giờ là kết thúc cho những chặng đường thơm hương sắc mà em sắp đi qua…

         

Vũ Thị Huyền Trang

Thursday, March 28, 2013

Nếu điều đó xảy ra...


Vũ thị Huyền Trang, Trang rêu

Hùng đang lúi húi lật tìm tờ hóa đơn của khách hàng lẫn trong mớ tài liệu thì nhận được tin nhắn của Uyên với nội dung “Nếu Hà Nội có động đất thì anh sẽ nghĩ đến ai đầu tiên?”. Đọc xong tin nhắn, liếc nhìn vào khung ảnh tinh nghịch của nàng trên bàn làm việc, anh bỗng bật cười thành tiếng. Anh ngồi tưởng tượng ra khuân mặt hay phụng phịu, làm nũng của nàng mà chắc chắn một điều “Nếu Hà Nội có động đất thật, anh sẽ chạy đến ôm em”. Nàng chắc hẳn sẽ hạnh phúc lắm với câu trả lời ấy, tính nàng vẫn vậy vốn rất trẻ con. Sở dĩ nàng hỏi anh điều đó bởi vì trên khắp các báo người ta đồng loạt đưa tin Sài Gòn vừa chịu ảnh hưởng của dư chấn động đất xảy ra ở Indonesia do sóng động đất lan truyền xa. Mà Indonessia và Việt Nam có cách xa nhau là mấy, thiên tai thì có thể ập đến bất cứ đâu vào bất cứ lúc nào. Nên nàng cần phải biết nếu điều đó xảy ra thì anh có nhớ đến nàng trong giây phút ấy…
Nhẽ ra tin nhắn ấy nàng đã định gửi cho Dương, bởi vì trên danh nghĩa thì hai người đã là vợ chồng của nhau. Có chăng chỉ là chờ một đám cưới ra mắt hai họ cho xong thủ tục. Vậy nên nếu có động đất thật, nếu có một người cần phải nghĩ đến nàng trong giây phút cận kề cái chết ấy thì nhẽ ra phải là Dương mới đúng. Nhưng nàng chắc chắn một điều rằng ở giây phút ấy Dương có hàng trăm nghìn cái để nghĩ đến, để nuối tiếc mà không phải là nàng. Vậy thì hà cớ gì nàng lại tình nguyện gắn cuộc đời mình với Dương mà không phải là Hùng. Điều đó chỉ có nàng mới hiểu, vì nàng là đàn bà, loại đàn bà không chỉ hay giằng níu mớ hỗn độn cảm xúc mà còn để nó đưa đẩy cuộc đời mình. Chả thế mà Dương vẫn bảo:
-Em phù phiếm lắm. Thời buổi này mà vẫn còn cái đầu phù phiếm thì sớm muộn gì cũng làm bệ đỡ cho thiên hạ chèo đầu cưỡi cổ. Sống là phải khôn mà muốn khôn thì đừng mang cái đầu mơ mộng ra để kiếm cơm.
Nàng nhún vai bảo:
-Anh đúng! Vì anh là một thằng đàn ông, anh cần phải kiếm tiền. Em đơn giản chỉ muốn là một người phụ nữ, quanh quẩn ở nhà nội trợ và chăm sóc chồng con. Em chịu làm bệ đỡ cho cuộc đời anh được chưa nào. Phù phiếm được như em cũng hơi bị hiếm đấy.
Dương cười, điệu cười có phần ngạo mạn. Dương luôn muốn đoạt được những thứ mà mình thích bằng mọi cách, giống như cách mà anh đoạt Uyên từ vòng tay hạnh phúc của Hùng. Ở đời có quá nhiều loại đàn ông, Uyên xếp Dương vào hạng những người đàn ông nguy hiểm giống như loài hổ rình mồi. Mà đã là chúa sơn lâm thì có mấy ai không ngạo mạn. Uyên vẫn thường tìm những lý do kiểu la lá như thế để tha thứ cho những khuyết điểm của Dương. Bởi nàng nghĩ làm đàn bà rất cần phải vị tha, vị tha cho người là vị tha cho ta. Thế mà nàng lại bất công với Hùng trăm ngàn lần hơn thế…
                                         * * *
Chinh là bạn thân với Uyên từ thời đại học. Nhiều lúc cũng chẳng hiểu vì sao hai đứa lại có thể chơi thân được với nhau khi mà lối sống khác nhau nhiều quá. Chinh xuất thân từ nhà nông, lam lũ vất vả quen rồi nhưng lên thành phố lọ lem biến thành công chúa nhanh đến chóng mặt. Một phần cũng vì may mắn được trời phú cho nhan sắc xinh đẹp, ăn nói khéo léo dễ thu hút lòng người. Chinh không phải loại yêu đương lăng nhăng, đã yêu ai là yêu thật lòng nhưng chọn toàn đại gia để yêu chứ chẳng lãng mạn kiểu tình yêu vượt khó. Chinh bảo:
-Mình khổ mãi rồi, thấy lúc nào có cơ hội ngóc đầu là phải ngóc cho bằng được. Thiên hạ đầy đứa không bằng mình sao vẫn được sống sung sướng. Mình đẹp mình có quyền hưởng hạnh phúc, quyền được cung phụng được nâng niu.
Uyên không nói gì chỉ dặn bạn cần cẩn thận. Chinh cười nhếch môi, nói bằng giọng từng trải:
-Ở đời chả ai cho không ai cái gì. Hững hờ quá thì nó chán, vồ vập quá thì nó ngán. Biết cách cho vừa đủ thì sẽ nhận về nhiều. Mà cậu cũng đừng ngoan hiền quá chỉ thiệt thân thôi.
Dù hai đứa không hề nói ra cái ý nghĩ tận trong sâu thẳm nhưng người này luôn muốn chứng minh cho người kia thấy quan điểm sống của mình là đúng. Chinh ra trường lấy một người chồng hơn mình tròn một giáp đã từng trải qua một đời vợ với một đứa con riêng. Chinh được chồng sắp xếp cho một công việc văn phòng nhàn nhã, lương không đủ mua son phấn. Chinh bảo chẳng cần gì phải lao lực phấn đấu cho tàn phai nhan sắc, đời dài có một gang tay nếu không biết hưởng thụ lúc chết rồi mới tiếc nuối để làm gì. Mỗi lần qua nhà Uyên chơi, thấy Uyên chúi mũi vào mấy quyển sách dạy nấu ăn, thêu thùa là Chinh như muốn nổi khùng với bạn:
-Trời ơi! Thời này là thời nào mà còn học mấy thứ này cho mất thời gian. Mình nói cậu biết một quy luật muôn thuở thế này, đứa nào biết nhiều thì khổ nhiều thà rằng cứ vụng về còn có người thương. Cậu định khéo léo hết cả phần thiên hạ à? Nấu nướng đã có người giúp việc, khăn áo thì đầy ngoài cửa hàng, chỉ có sống cho bản thân thì chẳng ai sống được hộ cậu nên làm ơn ngu ngơ đi một chút.
Uyên nghe bạn mắng mà chỉ biết cười. Uyên sống như thế quen rồi bởi vì mẹ nàng cũng dành cả một đời chỉ biết tề gia nội trợ, thu vén cho chồng con. Chồng đi đánh Bắc dẹp đông ấy là phận sự của người đàn ông, phụ nữ như mẹ chỉ biết giữ chồng bằng cơm ngon canh ngọt. Mẹ từng bảo nàng:
-Dù sau này con có bận trăm công nghìn việc ngoài xã hội, có làm bà tướng quen vung tay múa chân đi nữa. Thì khi bước vào cửa nhà hãy dịu dàng, mềm mại, đảm đang bởi đàn ông họ vốn không thích những người phụ nữ thông minh và quyền lực quá. Họ cần một người phụ nữ yếu mềm, thi thoảng còn biết đổ ập vào lòng họ mà khóc ngon lành.
                                              * * *
Bỗng nhiên hôm nay khi gửi tin nhắn đến cho Hùng, Uyên nghĩ về những lời của mẹ mà lòng đắng đót. Ở bên Hùng, nàng được làm con mèo nhỏ mà anh hết sức cưng chiều. Nàng chẳng cần làm gì nhiều cho anh, chỉ cần yêu chính bản thân nàng là đủ. Anh nhắc nàng quàng khăn ấm khi ra đường vào ngày gió. Anh dặn nàng kéo chăn đắp kín cổ vào những hôm trở trời để khỏi bị ho. Những ngày nàng bệnh, dù ở xa anh vẫn không quên gọi điện về dặn nàng uống bao nhiêu viên thuốc màu xanh, bao nhiêu viên màu trắng. Anh đọc được suy nghĩ của nàng bằng nét mặt, hiểu cái ủ rũ nào là nũng nịu, ủ rũ nào là cô đơn. Anh vun vén cho tình yêu của hai người một cách cần mẫn. Chinh nghe xong thì thốt lên:
-Vậy hà cớ gì Uyên lại dời xa anh ấy?
-Vì yêu
-Vì yêu?
-Phải! Cậu cứ thử tưởng tượng xem, ai dám chắc rằng tình yêu tuyệt vời  ấy sẽ còn nguyên vẹn mãi nếu như gắn nó vào một cuộc hôn nhân. Tớ sợ khi ở bên anh ấy nếu cứ được cưng chiều mãi rồi đến một lúc tớ đánh mất chính mình và đánh mất luôn tình yêu ấy. Tớ cảm thấy lo sợ…
Uyên nói rồi đứng dậy với tay lấy một mẩu báo được cắt ra từ một tờ tạp chí nào đó và bảo Chinh:
-Đấy! Cậu đọc đi. Sự thật là những hormon tạo cảm giác lâng lâng, xao xuyến, nhớ nhung của những người mới yêu nhau sẽ giảm dần và mất đi trong khoảng từ một đến ba năm. Sau đó, chúng ta sống, chấp nhận nhau bằng hormone gắn kết và tình nghĩa ocytocine. Và chẳng có cách nào thay đổi được quy luật ấy.
Chinh quẳng mẩu báo sang một bên cười khẩy và xả ra một tràng dài:
-Chơi với cậu bao nhiêu năm giờ mới biết tâm lý cậu rất bất bình thường. Nghe này cưng! Chính vì tình yêu không tồn tại mãi mãi nên mới cần lấy được một người yêu thương mình hết mức để sau này dù có thế nào thì người ta cũng không hất mình ra đường. Hiểu không? Cậu chọn Dương ư? Ai dám chắc rằng Dương sẽ chung thủy bên cậu chứ? Sắc đẹp rồi cũng có lúc tàn phai, ngay cả khi cậu trở thành người vợ đảm đang một cách hoàn hảo thì ai dám chắc sẽ có ngày anh ta không chán chứ? Thứ gì hoàn hảo cũng khiến người ta nhanh chán, đàn bà hoàn hảo thì càng đáng chán hơn trong con mắt của đàn ông. Cậu đang mạo hiểm một cách sai lầm rồi đấy.  Biết không?
Uyên cười. Nụ cười héo hắt.
Dương yêu Uyên bằng cách trả về cho nàng cái quyền lợi và nghĩa vụ được làm một người đàn bà chỉn chu, thu vén gia đình. Dương vẫn bảo:
-Phụ nữ trẻ đẹp thiếu gì, quăng một mẻ lưới cũng cất về cả tá. Nhưng người đàn bà của gia đình thì hiếm lắm. Đàn ông tài giỏi cỡ nào thì cũng cần một người đàn bà như thế.
Trong một buổi sáng mùa hạ oi nồng nào đó Uyên đã gật đầu chịu làm người đàn bà mà Dương cần thay vì trở thành người phụ nữ Hùng yêu. Phải chăng vì Uyên nghĩ, đơn giản là thứ gì cần thì người ta sẽ giữ ở bên mình mãi mãi và trân trọng nó. Hay vì Uyên sợ đời sống hôn nhân sẽ giết chết đi thứ tình yêu thánh thiện mà Hùng dành cho nàng. Lúc ấy ngay cả những kí ức đẹp đẽ nhất cũng đổ vỡ, mà cuộc đời thì dài rộng lắm, Uyên biết lấy gì để nuôi những ngày sau… Người ta có nhiều cách để giữ tình yêu lại bên mình. Đến với nhau để xây dựng một cuộc sống gia đình với vô vàn sóng gió và đổi thay đang chờ đợi, ấy cũng là một cách. Chỉ có điều Uyên đã chọn một ngã rẽ khác không có Hùng. Bởi người đời nói rất đúng, chẳng có thứ tình yêu nào là vĩnh cửu thế nên Uyên chọn cách giữ lại những giây phút vĩnh cửu của tình yêu. Bởi với nàng… nhiều khi chỉ cần sống bên cạnh thiên đường… là đủ. Hùng từng chua chát bảo:
-Chắc tại bởi anh hay đãng trí nên coi như đã để quên em ở một nơi nào đó. Trong lúc đang tất tưởi đi tìm thì người khác đã bắt cóc mất em. Hay là bởi anh không thể mang đến cho em một cuộc sống đủ đầy như người ta?
Uyên cố giấu những giọt nước mắt đắng đót như cứ trực trào ra nơi khóe mắt. Nàng cười bảo:
-Anh vừa mắc một sai lầm rất lớn. Đấy là khi em bị bỏng tay, anh đã vội vàng chạy đi lấy đá chườm và hôn lên chỗ đau của em. Giá như anh bớt chiều chuộng em một chút có lẽ em sẽ đồng ý lấy anh lấy làm chồng. Ở bên anh, em thấy mình cần anh và phụ thuộc vào anh nhiều quá. Em luôn sợ đến một lúc nào đó nếu không có anh bên cạnh thì em sẽ không sống nổi. Như thế chẳng phải sẽ rất đáng buồn sao?
-Đừng nói với anh rằng lí do anh mất em cũng chỉ vì anh yêu em quá?
   Uyên đặt tay lên ngực mình và bảo “Em muốn giữ lại tình yêu của anh ở nơi này. Mãi mãi. Thế là đủ”.
                                              * * *
Trong ngôi nhà rộng rãi mà Dương mua làm quà cưới tặng Uyên có rất nhiều hoa nắng. Nàng ngồi nhìn ra những thảm nắng nhảy nhót bên ngoài lòng như dịu lại. “Nếu Hà Nội có động đất thật, anh sẽ chạy đến ôm em”. Uyên nhận được câu trả lời của Hùng và khẽ mỉm cười hạnh phúc. Mặc dù nàng biết nụ cười ấy đầy ích kỉ đối với Hùng. Nàng cũng biết đến một lúc nào đó người mà Hùng nghĩ đến đầu tiên rồi sẽ không còn là nàng nữa. Ai cũng sẽ có gia đình với nhưng buồn vui, hạnh phúc hay đau khổ rất riêng. Nhưng Uyên vẫn thấy vui vì nghĩ rằng trong những tích tắc cuối cùng nếu đại họa ập đến, bao giờ trong tâm trí Hùng cũng sẽ có hình ảnh của nàng dù chỉ là trôi qua như một thước phim được tua nhanh.
Nàng thôi nhìn những thảm nắng vàng, bước xuống từng bậc cầu thang và bắt đầu làm bữa tối đợi Dương về. Hôm nay không phải là ngày tận thế, không phải là ngày của đại họa vì thế cuộc sống vẫn cứ trôi đi. Trong lúc trộn món nộm đu đủ mà Dương thích thì trời bất chợt đổ mưa. Những cơn mưa bóng mây mùa hè thường đổ ập xuống thành phố bất ngờ và thót tim như trò chơi ù ập. Giờ này là giờ tan tầm, Uyên cứ thắc thẩm hoài là thể nào Hùng cũng dính ướt vì không có áo mưa. Dù suốt những năm tháng yêu nhau bao giờ nàng cũng dặn anh phải mang theo áo mưa vào những ngày hè đỏng đảnh. Nhưng Hùng thường chẳng bao giờ nhớ, anh là một kẻ đãng trí rất đáng thương.
Trong bữa cơm tối hôm ấy Dương khen Uyên khéo léo làm món gì cũng ngon, chỉ mỗi món nộm đu đủ là hơi mặn. Uyên khẽ mỉm cười. Nụ cười vô sắc. Vì Uyên là đàn bà…
Vũ thị Huyền Trang, trang rêu



Vũ Thị Huyền Trang

Monday, February 18, 2013

Những tiếng xuân lòng...

  

Vũ Thị Huyền Trang, Trang rêu

Chị ngồi nghĩ về mùa xuân của đời mình khi những tia nắng mới ngoài kia đang lung linh nhảy nhót. Có quá nhiều kí ức sâu chuỗi những khoảnh khắc thiêng liêng như cũng đang nhảy nhót trong lòng chị một cách đầy tươi mới. Đã lâu lắm rồi chị mới có thể chạm vào kí ức của chính mình. Cuộc sống bình lặng nơi đây đôi khi khiến chị lạc lối với những ngày tháng hạnh phúc cũ xưa, ngoảnh đi đâu cũng chỉ gặp bóng mình cô độc. Cho đến khi anh đến trong cuộc đời chị, nhen lên ngọn lửa yêu thương đã từng nguội tàn tro lạnh, thì một mùa xuân mới thực sự hồi sinh trong lòng chị.
Chồng chị là công an điều tra, hy sinh trong khi làm nhiệm vụ cách đây đã bốn năm. Khi đó chị vừa tròn hai sáu tuổi, lấy anh được ba năm và đã có với nhau một đứa con trai kháu khỉnh. Cuộc sống gia đình đang yên ấm, ăm ắp niềm vui thì anh ra đi bỏ lại trong lòng chị khoảng trống không gì bù đắp được. Suốt bốn năm qua chị sống trong nỗi đau mất mát. Nỗi đau khiến chị đôi lúc muốn quên đi những tháng ngày hạnh phúc. Bởi chỉ sợ nhớ nhung sẽ làm tim chị vỡ tan, ngày sẽ trôi đi nặng nề và ngày mai luôn là nỗi ám ảnh khôn nguôi. Chồng mất khiến những hình dung về tương lai rơi vào ngõ cụt. 
Gia đình chồng nhiều lần cám cảnh chị thui thủi một mình nuôi con mà thúc giục chị đi bước nữa. Chị nghĩ về thứ hạnh phúc căng đầy bỗng nhiên biến mất theo mây khói mà sợ hãi nếu một lần lại phải đối mặt với nỗi đau. Chị lặng lẽ sống nuôi con, bởi đối với chị con trai là điều quan trọng nhất, là niềm an ủi lớn lao để chị cố gắng sống và làm việc. Thị xã nghèo, nhịp sống trôi đi bình lặng đến mức ngày tháng dần trôi đi không đọng lại trong chị chút gợn sóng nào. Nhiều lúc lòng chị cứ tự hỏi phải chăng thị xã vốn buồn hay là tại lòng chị đang thiếu vắng những niềm vui?
                                            * * *
Thị xã tự nhiên chộn rộn hẳn lên kể từ khi tỉnh có quyết định xây dựng cụm công nghiệp nhỏ trên nền đất nông nghiệp cằn cỗi ngoài rìa thị xã. Ban đầu mới chỉ có vài người về đo đạc địa chính, ấy vậy mà vài ba quán nhỏ đã lác đác mọc ngay sát khu dự án. Rồi thì các loại máy móc được huy động, nhân công cũng ùn ùn kéo về khiến đoạn đường trong thị xã thi thoảng tắc nghẽn. Điều này từ trước đến nay chưa bao giờ xảy ra, ấy là chưa kể bụi bặm bay mù mịt khắp nơi khiến trên chiếc ban công nhỏ của chị, cây cối như cũng đang nghẹt thở. Chị thầm lặng quan sát mọi thay đổi nhỏ nơi đây bằng thái độ không có gì thích thú, nhưng chị cứ tự nhủ dẫu sao mọi thứ rồi sẽ đi vào ổn định, cuộc sống của chị cũng chẳng ảnh hưởng là bao. Cho đến khi anh xuất hiện trong cuộc đời của chị…
Hiệu trưởng thông báo sẽ có thêm ba học sinh mới từ nơi khác chuyển về đều là con các kĩ sư về xây dựng các nhà máy. Lớp chị được phân công nhận một học trò nữ kèm theo thông tin bé gái này mồ côi mẹ và mắc bệnh tự kỉ. Chỉ bấy nhiêu cũng đủ làm chị lo đứng lo ngồi suốt cả tuần. Lo làm sao để có thể giúp bé gái hòa đồng với mọi người. Lo khi đến với một môi trường mới bé sẽ càng co mình lại trong sự sợ hãi, cô đơn mà chị thì vốn thương những tâm hồn non nớt ấy. Chị hỏi vị hiệu trưởng già:
-Tại sao thầy lại chọn em để gửi gắm em học sinh có hoàn cảnh đặc biệt này ạ?
-Vì bố cô bé nói muốn chọn một cô giáo chủ nhiệm dạy môn văn.
Chị bắt đầu thấy tò mò về người phụ huynh này, chị nghĩ chắc hẳn anh rất thương yêu đứa con gái bé bỏng của mình. Cũng giống như chị thương con trai sớm phải mồ côi bố khi còn chưa hiểu được thế nào là ơn cha sâu nặng. Lần đầu tiên gặp một người đàn ông dắt con đến trường, đứng ngấp ngó ngoài cửa lớp, đầu tóc hai cha con rối bù, trong chị trào lên lòng thương cảm. Bé Phương vừa nhìn thấy chị đã sợ hãi ôm chặt bố. Phải khó khăn lắm anh mới có thể trấn an được cô con gái bé bỏng. Nhìn những ngón tay thô ráp của anh vụng về buộc lại tóc cho con, nhìn cách anh vỗ về con bằng ánh mắt tràn ngập thương yêu không hiểu sao chị lại nhớ đến người chồng quá cố của mình. Trong phút chốc, cơn gió lạnh ùa  thổi qua lòng chị tái tê khiến chị như đang sống trong một thế giới tràn ngập ảo giác. Mà thứ ảo giác hạnh phúc mới tàn nhẫn làm sao. Cũng may là tiếng anh đã đánh thức chị thoát khỏi vùng ảo giác ấy:
-Thầy hiệu trưởng có hẹn ngày mai đưa cháu đến trường. Nhưng ngày mai thì tôi lại bận việc nên hôm nay tôi đưa cháu đến đây nhờ cậy cô giáo dạy bảo cháu. Cháu Phương mất mẹ từ nhỏ, tôi lại bận bịu liên miên nên ít có thời gian ở bên cháu. Tôi chỉ mong sao cô Mai coi cháu Phương như con mình thì tôi sẽ rất yên tâm. Cháu nó nhát lắm cô ạ!
Chị cười, nắm chặt bàn tay nhỏ xíu của bé Phương trong tay mình, lòng tự hứa nhất định sẽ thương yêu cô bé. Đấy là buổi đầu tiên chị gặp anh, anh nói đã chuyển về định cư tại thị xã để bé Phương tiện việc học hành. Thị xã thì dường như quá nhỏ, quãng đường từ nhà chị đến nhà anh chẳng xa xôi là bao. Nên sáng nào đến trường chị cũng ghé qua nhà anh đón bé Phương, cũng thấy anh tất bật, nhoáng nhoàng vừa làm cha vừa làm mẹ. Thương cảnh gà trống nuôi con nên chị thường thu xếp công việc nhà để qua lại đỡ đần bố con anh. Cũng là để gần gũi hơn với bé Phương, tìm cách giúp bé thoát khỏi tình trạng tự kỉ kéo dài.
Cũng may là còn có bé Nam con trai chị, thằng bé tính vui vẻ lại rất thương bạn. Từ khi biết Phương, thằng bé lúc nào cũng quấn quýt bên bạn. Nhìn cảnh con trẻ chơi với nhau anh từng bảo chị:
-Giá mà bé Phương có chị có em thì đã chẳng đến nỗi như vậy. Nhưng tiếc thay mẹ cháu mới sinh được có một mình cháu mà đã vội ra đi. Về đây  may là nhờ mẹ con cô Mai không thì chắc cha con tôi sẽ buồn lắm đấy.
Bắt đầu là những câu chuyện xã giao, chuyện người ta ăn gì mặc gì, chuyện thời sự tận Iran, Iraq, rồi đến chuyện tương lai của thị xã khi khu công nghiệp đi vào hoạt động. Toàn những chuyện trước kia chị chẳng mấy bận tâm, giờ cũng có khi trở thành vấn đề bàn luận kéo anh chị ngồi lại với nhau cả tiếng đồng hồ. Chị không còn nhiều khoảng thời gian trống trong ngày chỉ biết ngồi nhìn cuộc sống trôi đi lặng lẽ. Chị thấy bận bịu hơn khi có thêm một đứa trẻ để lo lắng, có thêm một nơi để thi thoảng chị chạy qua xem bố con anh ăn uống thế nào. Không biết anh cảm thấy thế nào chứ với riêng chị, kể từ ngày có bố con anh bầu bạn chị thấy thị xã bớt buồn đi hẳn.
Bé Phương từ ngày có bạn chơi cùng xem ra cũng đã bớt nhút nhát hơn. Phương bện cô giáo lắm, đến trường thì quanh quẩn bên cô, về nhà nhiều khi cũng gọi điện mách cô bố cháu thế này, thế kia, hư ơi là hư cô ạ. Chị nghe như ở đầu dây bên kia anh đang nhìn con cười âu yếm. Tự nhiên lòng chị thấy chộn rộn một niềm vui khó tả, rồi lại tự trách mình sao chưa gì toàn nghĩ chuyện đẩu đâu…
                                         * * *
Năm nay tết về thị xã sớm hơn mọi năm, vì còn cả tháng nữa mới đến tết mà dọc hai bên phố đã thấy bầy bán cây cảnh, câu đối, đôi ba nơi còn treo bảng dịch vụ gói bánh trưng. Chị bỗng nhiên cũng thấy trong lòng vui vui, cũng muốn sắm sớm vài ba món đồ trang hoàng lại ngôi nhà nhỏ trong vài ba ngày tết. Tiện thể sắm luôn cho bố con anh chậu đào, đào năm nay người ta chở tận trên miền ngược, các cụ tấm tắc khen thế đào năm nay sao mà đẹp…
Một buổi chiều, lúc đón con từ trường về tự nhiên bé Nam bảo mẹ:
-Sao nhà mình không đón bạn Phương về ở cùng nhà cho vui hả mẹ?
Chị cười:
-Con có nuôi được bạn không?
-Con sẽ ăn ít hơn, sẽ không đòi đồ chơi đẹp và quần áo mới nữa được không ạ?
-Nhưng biết bạn Phương có muốn về ở cùng nhà với mẹ con mình không chứ?
Bé Nam dựa đầu vào lưng mẹ thủ thỉ:
-Bạn ấy quý con mà, cũng yêu cả mẹ nữa, chắc chắn là bạn ấy sẽ chịu về.
-Thế còn chú Hùng thì sao nào?
-Chú cũng về ở cùng nhà luôn cho mẹ vui.
-Sao con nghĩ là mẹ sẽ vui?
Bé Nam cười giòn tan sau vai mẹ:
-Để chú về nhà thay bố gội đầu, đấm lưng cho mẹ, quét mạng nhện tít trên cao và cõng con đi chơi ở công viên mỗi tối. Như thế chắc chắn mẹ sẽ vui mà.
Sao bỗng nhiên lòng chị như vừa chao nghiêng, nôn nao đến khó tả. Những lời con nói như chạm vào miền sâu thẳm kí ức về những ngày tết mấy vợ chồng con cái xum vầy. Những năm ấy tết chẳng sắm sửa gì nhiều mà thấy sao đủ đầy, ấm cúng. Tiếng cười luôn tràn ngập ngôi nhà nhỏ vì có một người đàn ông hài hước, yêu vợ thương con. Từ khi chồng mất đi thì dường như cái hạnh phúc nhỏ nhoi mà thiêng liêng ấy cũng mất đi. Nên khi nghe con nhắc về một người đàn ông khác, lòng chị không khỏi nghĩ suy…
Chiều hai bảy tết, anh đưa bé Phương đến thăm mẹ con chị. Anh bảo:
-Năm nay cho anh gói nhờ bánh trưng với nhé! Hai năm trước, tết nhất nhà không có bàn tay người đàn bà nên bánh trái anh toàn đặt mua ngoài chợ. Nhưng như thế thì còn gì là hương vị ngày tết nữa đúng không em? Nên nếu em đồng ý thì cho bố con anh thức canh bánh trưng cùng với nhé!
Chị nhìn ra ngoài kia, đất trời lặng lẽ vào xuân trên đôi môi ai cười mọng căng hạnh phúc. Trên những cành đào, cành mai người người nô nức chở qua trên đường. Trên chiếc áo màu đỏ tươi mà bé Nam đang tíu tít khoe mà chắc vui quá, mặc vội nên đóng lệch cả khuy, chiếc áo là món quà tết mà anh vừa mang đến. Lâu lắm rồi chị mới thấy không khí xuân ùa vào nhà tươi vui như vậy. Chị nhìn hai con quấn quýt bên nhau rồi ngoảnh sang nhìn anh tự nhiên nghe thấy nhịp đập của những tiếng xuân lòng. Khe khẽ…
Vũ Thị Huyền Trang, Trang rêu
Thêm chú thích
 Vũ Thị Huyền Trang

Vũ Thị Huyền Trang

Chỉ cần nhắm chặt mắt!



Vũ Thị Huyền Trang, Trang rêu

Hồi sáng, lúc dắt bé Kẹo lượn quanh phiên chợ quê ở một nơi xa lắc chị đã thấy người ta gánh lá dong xanh mướt bán ngay cổng chợ. Đột nhiên chị sững lại, như thấy mình là cô bé mười ba chiều nào đi học về cũng chạy ra vườn cùng mẹ chọn những lá dong bánh tẻ xếp thành từng cuộn nhỏ. Những ngày giáp tết, gió sông thổi vào lạnh buốt, theo mẹ ngồi co ro góc chợ bên chiếc áo len to sụ màu đỏ rực ngắm tết về trên từng khóe miệng cười. Rồi năm chị mang thai bé Kẹo, thích thú ngồi nhìn anh vụng về gói bánh chưng dưới gốc xoài trong vườn mẹ. Mẹ khen mấy năm nay con rể gói khéo lắm rồi, anh tủm tỉm cười không quên gói thêm một cặp bánh nhỏ cho bé Kẹo. Sao bây giờ chị lại ở một nơi xa xôi để cồn cào nhớ nhà, nhớ quê đến thế này? Mấy mẹt lá dong được bày bán sớm của một cụ bà khiến kí ức về tết và những người thân trở về ăm ắp trong chị. Như thể mới chỉ ngày hôm qua thôi mấy vợ chồng con cái còn ngồi vui với nhau trong bữa cơm chiều để cùng nói chuyện năm hết tết về. Như thể chị chưa hề trằn mình khỏi vòng tay yêu thương để cuốn theo những chuyến đi rong ruổi…
Tuổi trẻ, chị vẫy vùng đây đó khắp nơi, len lỏi trên mọi nẻo đường để đi tìm những dư âm mới của cuộc sống. Nghề báo cho chị nhiều trải nghiệm, khát vọng yêu và sống. Nhưng sau những đổ vỡ của mối tình đầu kéo dài gần tám năm trời cùng với nhiều áp lực mới trong công việc, chị bắt đầu thấy mỏi mệt và cần một chốn dừng chân. Chị chọn anh, một sĩ quan quân đội đóng quân ở gần nhà, giống như chọn một giải pháp an toàn. Đàn bà thường vậy, thứ gì cũng phải an toàn, nhất là khi nhận ra tình yêu không phải là hai từ “vĩnh cửu”. Sự lựa chọn kiểu này thiên hạ thiếu gì, đâu phải mình chị để mà quá băn khoăn. Những người đàn ông khác đến bên chị họ không thích nói về những chuyện xa xôi. Họ chỉ bàn tính xem tối nay sẽ đi chơi những đâu, ăn món gì, cùng lắm là nghĩ nát óc xem ngày cuối tuần sẽ chọn phong cảnh nào để có một nụ hôn lãng mạn. Còn những chuyện ở tương lai vẫn là thế giới của riêng họ. Họ quen đặt lên tay chị những vụn vặt đời thường, chị chưa khi nào chạm vào được những lo toan lớn lao trong đời họ. Mà những thứ ấy mới thật sự cần thiết cho một mái ấm gia đình, thứ mà người phụ nữ nào đến tuổi chị cũng đều trăn trở.
Anh thì khác, hình như tâm trí anh lúc nào cũng dồn cả về phía chị. Anh bảo chúng mình sẽ sống và thương yêu nhau mỗi ngày. Sáng nào cũng thức dậy cùng nhau. Ừ! Nhất định rồi, sẽ ngồi kể cho nhau nghe về giấc mơ đêm qua khi làn da và những sợi tóc trên đầu còn đang ngái ngủ. Ơi! Em bảo sao? Lũ trẻ à? Ừ! Chúng sẽ rất dễ thương. Mỗi buổi chiều trở về nhà sau bộn bề công việc chúng ta sẽ nói với nhau về lũ trẻ, sẽ ôm ấp, hôn hít các con. Mỗi ngày qua sẽ được nhìn lũ trẻ rong chơi và làm nũng với đời. Chúng ta sẽ trẻ lại, sẽ vợi đi lo toan, sẽ thấy bình yên gõ nhịp nhàng trong từng khoảnh khắc sum vầy. Đàn bà rút cuộc cũng chỉ cần có từng ấy thôi, còn mong gì hơn thế nữa. Nhất là khi chị còn có thêm niềm vui được sống gần bố mẹ, lúc trái nắng trở trời còn qua lại thăm nom. Chị là con một, nếu lấy chồng xa lắc xa lơ thì lúc bố mẹ già biết cậy nhờ ai. Chỉ bấy nhiêu ý nghĩ cũng đủ để chị rời xa thành phố, xin về quê làm chân cán bộ văn hóa huyện rồi rục rịch lấy chồng.
                                           * * *
Chị sinh bé Kẹo xong thì xin nghỉ việc ở nhà chăm con. Anh hết giờ làm trong đơn vị còn tranh thủ lo việc kinh doanh cùng một người bạn để kinh tế gia đình không gặp khó khăn. Chị vẫn có mọi thứ mà mình muốn. Anh vẫn yêu thương và chu toàn mọi việc. Thiên hạ khối người ghen tị, nói số chị chắc tu mấy kiếp mới gặp được anh. Bố mẹ chị vui lắm, đi đâu cũng khoe con rể tốt tính, hiền lành. Chị cũng thấy chẳng chê anh được ở điểm gì, cũng thấy nhờ có anh mà đời chị được nâng niu nhiều đến vậy. Nhưng cớ sao lòng chị vẫn cứ thấy thiếu vắng, chông chênh? Ngày qua ngày chị cố gắng sà vào vòng tay anh thật nhiều để gạt bỏ, trốn tránh thứ cảm giác ấy. Nhưng mỗi ngày mỗi hiện hữu, thôi thúc chị bằng những kí ức tuổi trẻ một thời.
Hàng ngày ở nhà chăm con và chờ chồng, chị thấy mình khao khát được đi. Chút hoang dại còn sót lại trong chị vẫn đủ sức đánh thức từng giác quan. Chị chỉ cần nhắm mắt lại là thấy gió hú bên tai, mùi hoa dại và sương núi quấn quyện trong từng nhịp thở. Thấy thấy mây bay ngang vai, những rặng trạng nguyên đỏ rực cả góc trời Tây Bắc từng một thời đốt lửa trong lòng chị. Rồi mùa dã quỳ vàng rực rỡ ở một chốn xa xôi từng nêm hương cho những tháng ngày tuổi trẻ nhiều khát khao và cũng nhiều bồng bột. Anh nhận ra sự thay đổi ở chị, nhưng lại không đủ tinh tế để nhận ra những tiếng lòng thầm kín ấy. Nên mỗi ngày anh càng siết chặt chị trong vòng tay gia đình mà không biết rằng chỉ càng làm chị thêm nghẹt thở. Một buổi sáng nào đó, chị nhìn anh và bảo:
-Em thèm được đi như hồi trẻ.
Thoáng sững sờ, anh khẽ thở dài rồi vỗ về chị:
-Đợi con lớn hơn một chút, lúc ấy anh sẽ đưa em đi những nơi mà em muốn.
Nhưng bé Kẹo thì không bao giờ hết nhỏ dại, mỗi ngày đều thấy con bé bỏng cần có bàn tay mẹ ẵm bồng. Rồi thì rất nhiều lý do khác cứ giữ chân chị lại. Nào là anh bận việc đơn vị, nề nếp nhà lính đâu có thể thích xin nghỉ là nghỉ được. Nào thì bé Kẹo còn phải đi học mỗi ngày, ông bà ngoại đã già cũng không thể cậy nhờ ai việc đưa đón dù chỉ trong vài ngày được. Nào thì để khi anh về hưu, con cái trưởng thành, lúc ấy hai thân già muốn sống thế nào thì sống, đi đâu thì đi chẳng vướng bận gì. Chị chỉ còn biết im lặng, mỗi đêm gặp lại mong ước về những chuyến đi trong giấc mơ. Cuộc sống nhạt nhẽo ở thị xã nhỏ bé này đang giết dần trái tim từng một thời giàu nhiệt huyết. Chị đã luôn thầm lặng thôi thúc “nhất định mình phải đi. Phải đi…”.
Những chuyến đi trong tâm tưởng đã tách chị xa dần anh. Ngay cả khi cùng ngồi ăn với nhau một bữa cơm chiều chị cũng không thấy hình dáng anh ngồi đối diện. Phía ấy là gió, là khoảng trống bao la, là những cung đường chị từng một thời mải miết. Mỗi đêm nằm bên anh chị tưởng như mình đang nằm giữa những tầng mây, bốn bề là cây cỏ. Chị nói điều đó với nhỏ bạn thân, cái đứa ngang bướng vẫn chưa chịu chồng con, bay nhảy như sóc nhỏ. Chị nhìn bạn mà ao ước, chạnh lòng ghen tỵ với bầu trời rộng lớn mà bạn vẫy vùng,  nhỏ bạn cười bảo:
-Hình như nàng đang mắc bệnh ảo giác. Căn bệnh của những người bị dồn nén nhiều kí ức, nuối tiếc nhiều hoài niệm đẹp.
-Muốn mọc thêm đôi cánh quá. Để mà bay…
Bạn thở dài qua điện thoại, cứ ấp úng định khuyên chị câu gì rồi lại thôi. Kết thúc cuộc nói chuyện với nhỏ bạn chị ngồi nghẹo cổ ngắm vạt nắng méo mó vắt qua bức tường rêu mà lòng bộn bề khó tả. Mỗi ngày trôi qua như lấy bớt đi của chị một chút oxi, như cài thêm một nút áo khiến chị càng ngày càng khó thở. Hơn cả bầu trời rộng lớn ngoài kia, ấy là cái khao khát được giải thoát khỏi mọi sự nhàm chán, tù túng. Được làm mới cảm xúc, chống lại cái chết âm ỉ của một tâm hồn phẳng lặng, suốt bao ngày dài không gợn lên một nhịp vui nào. Thế nên tối đó chị nói với anh rất cương quyết là chị cần phải đi và nhất định sẽ đi đâu đó một thời gian dài. Anh sững sờ không nói được gì, dường như đến lúc này anh đã hiểu nếu càng giữ chặt chị trong vòng tay thì sớm muộn gì anh cũng mất chị. Mẹ nghe tin thì giận lắm, bà bảo:
-Con muốn đi đâu thì đi, để bé Kẹo lại cho mẹ. Là đàn bà phải biết cái gì cần nắm, còn cái gì nên buông bỏ. Không phải lúc nào cũng có được thứ mà mình muốn. Mỗi một giai đoạn trong cuộc đời đều có ý nghĩa riêng của nó.
Chị chỉ biết im lặng bế con đi, đàn bà thì có nhiều loại hư hỏng, như chị cũng là một loại. Nhưng chị rất sợ nếu cứ tiếp tục ở lại biết đâu đến một ngày nào đó không xa khi anh từ đơn vị trở về nhà sẽ chỉ thấy chị còn là cái xác vô hồn bên vạt nắng. Biết đâu đấy, cũng có thể chị bốc hơi khỏi ngôi nhà này chỉ để lại vài cánh hoa vương vãi. Mà như thế thì chị chỉ càng làm khổ anh thôi. Trước lúc đi, chị bảo anh là nhất định chị sẽ về. Vì chị biết mình rất yêu anh, cũng chính vì yêu anh mà chị phải đi để không biến gia đình này thành địa ngục trong sự bức bách, phá phách nung nấu từ trái tim chị mỗi ngày. Nhỏ bạn thân lên đón chị đi, nói anh đừng lo, cứ thả con chim cho nó bay thì nó còn muốn tìm đường để trở về. Anh định hỏi chị sẽ đi trong bao lâu nhưng nghĩ nào lại thôi. Hôn vợ, hôn con rồi chúc chị đi chơi vui, nhớ giữ gìn sức khỏe. Lúc ngồi yên vị trong xe rồi, nhìn qua gương chiếu hậu, thấy dáng anh lênh khênh đứng ở cổng ngóng theo tự nhiên chị  thắt lòng. Nhỏ bạn cười héo hắt, bảo để rồi xem đi được bao lâu…
                                           * * *
Chị còn đứng thẫn thờ bên hàng lá dong rất lâu nếu như bé Kẹo không lắc nhẹ tay mẹ kéo đi. Đi đến chỗ nào bé Kẹo cũng bảo giá có bố đi cùng, ăn món gì cũng nhắc giá có bố ăn cùng, chơi mấy trò con nít linh tinh mà cũng ước ao giá có bố chơi cùng mới thấy vui. Đêm, con nằm ngủ mớ gọi bố rồi giật mình thon thót ôm chầm lấy mẹ. Nhỏ bạn xong xuôi công việc cũng trốn phố tìm theo dấu chân chị mà đi. Gặp chị, bạn cười hỏi:
-Thế nào. Đã thấy nhớ nhà chưa?
Chị bặm môi, khẽ lắc đầu bướng bỉnh mà nước mắt ứa ra. Nhớ đến mấy dòng tin nhắn hồi sáng của anh mà lòng sũng buồn. Anh bảo ở quê mọi nhà đã rục rịch tết rồi. Mọi thứ mua sắm cứ để anh lo, hai mẹ con cứ chơi cho vui nhưng nhớ phải về nhà trước ngày hai bảy tết để mấy vợ chồng con cái còn đi tảo mộ tổ tiên. Anh dặn dò ân cần như thể chị đang bận đi công tác hoặc đang về quê nội chơi vài ngày chứ không phải chị nằng nặc bế con, bỏ bê nhà cửa đi mất hút cả tháng trời. Mẹ gọi điện than con rể mấy bữa nay trông gầy đi nhiều lắm, có một mình buồn nên chiều nào cũng qua nhà mẹ ăn cơm. Chị không dám kể với mẹ rằng từ hôm đi cho đến giờ chị thấy dễ thở hơn nhưng cũng chẳng có tâm trí đâu mà ngắm cảnh, lúc nào cũng chỉ thấy nhớ nhà. Sợ mẹ mắng lớn rồi mà còn dại, còn ham chơi, còn tơ tưởng những thứ xa vời. Ừ! Bỗng nhiên chị thấy mình nhỏ bé, muốn được ai đó dạy dỗ lại bằng yêu thương. Bạn cười bảo:
-Nàng thấy đấy chúng ta vẫn bé nhỏ trước đời thôi. Không trải nghiệm sao biết phải tiếc nuối và trân trọng những gì.
Chị khẽ nhún vai cười buồn:
-Ừ! Chắc là không xa anh nổi.
Khi ngồi trên chuyến xe xóc dập dềnh để trở về chị đã nghĩ chuyến đi này giống như một liều thuốc an thần, xoa dịu, vỗ về những nỗi bất an trong chị. Nhưng chị lại sợ khi trở về nhà, sống tiếp những tháng ngày đơn điệu biết đâu  lại chả có lúc chị nổi khùng. Mỗi người có một bi kịch, bi kịch của đời chị là không chịu đựng được sự ngột ngạt, nhạt nhòa. Bé Kẹo đã thôi áp mặt vào cửa kính thích thú hỏi về mọi thứ đập vào mắt. Con bắt đầu ngọ ngoạy, quay sang nhìn mẹ bằng mắt đen láy, nó rủ chị chơi trò “nhắm chặt mắt” và yên lặng chờ đợi. Chị gật đầu bảo:
-Được rồi! Nhưng mẹ không biết mẹ sẽ ngủ quên lúc nào đâu đấy!
-Mẹ phải nói cho con biết khi nhắm chặt mắt mẹ nhìn thấy những gì nhé!
-Thế còn con. Con có thể bật mí cho mẹ biết con đang thấy những gì không?
-Con thấy ngôi nhà và vườn hoa. Thấy cái xích đu màu nâu mà bố làm cho con đang đung đưa trước gió. Mà không biết bố đã sửa lại cho con mấy cái xe bọ xít chưa mẹ nhỉ? Cả con gà con vàng ươm nữa này, hôm nọ ngoại hứa sẽ cho nó ăn no mỗi ngày và canh chừng để lũ gà lớn không bắt nạt nó.  À! Mẹ có nhìn thấy không, bố đang ra cổng đứng chờ hai mẹ con mình đấy!
-Ừ! Mẹ thấy rồi! Thấy rồi…
Chị thấy mắt mình cay, lòng cồn cào khó tả. Dựa lưng vào ghế xe trong tư thế thoải mái, chị nhắm chặt mắt để nghe những ấm áp trở về khe khẽ trong tim. Chị bỗng nhớ tết quá, nhớ cái cảm giác cùng nhau quây quần trong bữa cơm tất niên, cùng chỉnh lại vạt áo cho nhau trước khi đi chúc tết trong ngày mồng một. Nhớ những món ăn do tự tay anh vào bếp, nhớ những yêu thương anh mang ra gói ghém bao vụng về của chị. Nhớ ra trong cuộc điện thoại sáng nay anh ngập ngừng hồi lâu rồi bảo “sau này mỗi tháng sẽ thu xếp để cả nhà đi chơi đâu đó một lần cho em đổi gió”. Xe đã chạy đến quãng đường đẹp êm ru, bé Kẹo dường như đã ngủ quên trong trò chơi “nhắm mắt”. Trước khi chìm vào nhấc ngủ chị nhớ cảnh tết năm nào hai vợ chồng ngồi bóc hành làm dưa muối miệng cười mà mắt mũi tèm nhem. Bây giờ chẳng cần phải bóc hành mắt chị cũng cay xè vì nhớ anh, chỉ mong sao đường về ngắn lại…
Vũ Thị Huyền Trang, Trang Rêu

Vũ Thị Huyền Trang