Hùng đang lúi húi lật tìm tờ hóa đơn của khách hàng lẫn trong mớ tài liệu thì
nhận được tin nhắn của Uyên với nội dung “Nếu Hà Nội có động đất thì anh sẽ nghĩ
đến ai đầu tiên?”. Đọc xong tin nhắn, liếc nhìn vào khung ảnh tinh nghịch của
nàng trên bàn làm việc, anh bỗng bật cười thành tiếng. Anh ngồi tưởng tượng ra
khuân mặt hay phụng phịu, làm nũng của nàng mà chắc chắn một điều “Nếu Hà Nội có
động đất thật, anh sẽ chạy đến ôm em”. Nàng chắc hẳn sẽ hạnh phúc lắm với câu
trả lời ấy, tính nàng vẫn vậy vốn rất trẻ con. Sở dĩ nàng hỏi anh điều đó bởi vì
trên khắp các báo người ta đồng loạt đưa tin Sài Gòn vừa chịu ảnh hưởng của dư
chấn động đất xảy ra ở Indonesia do sóng động đất lan truyền xa. Mà Indonessia
và Việt Nam có cách xa nhau là mấy, thiên tai thì có thể ập đến bất cứ đâu vào
bất cứ lúc nào. Nên nàng cần phải biết nếu điều đó xảy ra thì anh có nhớ đến
nàng trong giây phút ấy…
Nhẽ ra tin nhắn ấy nàng đã định gửi cho Dương, bởi vì trên danh nghĩa thì hai
người đã là vợ chồng của nhau. Có chăng chỉ là chờ một đám cưới ra mắt hai họ
cho xong thủ tục. Vậy nên nếu có động đất thật, nếu có một người cần phải nghĩ
đến nàng trong giây phút cận kề cái chết ấy thì nhẽ ra phải là Dương mới đúng.
Nhưng nàng chắc chắn một điều rằng ở giây phút ấy Dương có hàng trăm nghìn cái
để nghĩ đến, để nuối tiếc mà không phải là nàng. Vậy thì hà cớ gì nàng lại tình
nguyện gắn cuộc đời mình với Dương mà không phải là Hùng. Điều đó chỉ có nàng
mới hiểu, vì nàng là đàn bà, loại đàn bà không chỉ hay giằng níu mớ hỗn độn cảm
xúc mà còn để nó đưa đẩy cuộc đời mình. Chả thế mà Dương vẫn bảo:
-Em phù phiếm lắm. Thời buổi này mà vẫn còn cái đầu phù phiếm thì sớm muộn gì
cũng làm bệ đỡ cho thiên hạ chèo đầu cưỡi cổ. Sống là phải khôn mà muốn khôn thì
đừng mang cái đầu mơ mộng ra để kiếm cơm.
Nàng nhún vai bảo:
-Anh đúng! Vì anh là một thằng đàn ông, anh cần phải kiếm tiền. Em đơn giản
chỉ muốn là một người phụ nữ, quanh quẩn ở nhà nội trợ và chăm sóc chồng con. Em
chịu làm bệ đỡ cho cuộc đời anh được chưa nào. Phù phiếm được như em cũng hơi bị
hiếm đấy.
Dương cười, điệu cười có phần ngạo mạn. Dương luôn muốn đoạt được những thứ
mà mình thích bằng mọi cách, giống như cách mà anh đoạt Uyên từ vòng tay hạnh
phúc của Hùng. Ở đời có quá nhiều loại đàn ông, Uyên xếp Dương vào hạng những
người đàn ông nguy hiểm giống như loài hổ rình mồi. Mà đã là chúa sơn lâm thì có
mấy ai không ngạo mạn. Uyên vẫn thường tìm những lý do kiểu la lá như thế để tha
thứ cho những khuyết điểm của Dương. Bởi nàng nghĩ làm đàn bà rất cần phải vị
tha, vị tha cho người là vị tha cho ta. Thế mà nàng lại bất công với Hùng trăm
ngàn lần hơn thế…
* * *
Chinh là bạn thân với Uyên từ thời đại học. Nhiều lúc cũng chẳng hiểu vì sao
hai đứa lại có thể chơi thân được với nhau khi mà lối sống khác nhau nhiều quá.
Chinh xuất thân từ nhà nông, lam lũ vất vả quen rồi nhưng lên thành phố lọ lem
biến thành công chúa nhanh đến chóng mặt. Một phần cũng vì may mắn được trời phú
cho nhan sắc xinh đẹp, ăn nói khéo léo dễ thu hút lòng người. Chinh không phải
loại yêu đương lăng nhăng, đã yêu ai là yêu thật lòng nhưng chọn toàn đại gia để
yêu chứ chẳng lãng mạn kiểu tình yêu vượt khó. Chinh bảo:
-Mình khổ mãi rồi, thấy lúc nào có cơ hội ngóc đầu là phải ngóc cho bằng
được. Thiên hạ đầy đứa không bằng mình sao vẫn được sống sung sướng. Mình đẹp
mình có quyền hưởng hạnh phúc, quyền được cung phụng được nâng niu.
Uyên không nói gì chỉ dặn bạn cần cẩn thận. Chinh cười nhếch môi, nói bằng
giọng từng trải:
-Ở đời chả ai cho không ai cái gì. Hững hờ quá thì nó chán, vồ vập quá thì nó
ngán. Biết cách cho vừa đủ thì sẽ nhận về nhiều. Mà cậu cũng đừng ngoan hiền quá
chỉ thiệt thân thôi.
Dù hai đứa không hề nói ra cái ý nghĩ tận trong sâu thẳm nhưng người này luôn
muốn chứng minh cho người kia thấy quan điểm sống của mình là đúng. Chinh ra
trường lấy một người chồng hơn mình tròn một giáp đã từng trải qua một đời vợ
với một đứa con riêng. Chinh được chồng sắp xếp cho một công việc văn phòng nhàn
nhã, lương không đủ mua son phấn. Chinh bảo chẳng cần gì phải lao lực phấn đấu
cho tàn phai nhan sắc, đời dài có một gang tay nếu không biết hưởng thụ lúc chết
rồi mới tiếc nuối để làm gì. Mỗi lần qua nhà Uyên chơi, thấy Uyên chúi mũi vào
mấy quyển sách dạy nấu ăn, thêu thùa là Chinh như muốn nổi khùng với
bạn:
-Trời ơi! Thời này là thời nào mà còn học mấy thứ này cho mất thời gian. Mình
nói cậu biết một quy luật muôn thuở thế này, đứa nào biết nhiều thì khổ nhiều
thà rằng cứ vụng về còn có người thương. Cậu định khéo léo hết cả phần thiên hạ
à? Nấu nướng đã có người giúp việc, khăn áo thì đầy ngoài cửa hàng, chỉ có sống
cho bản thân thì chẳng ai sống được hộ cậu nên làm ơn ngu ngơ đi một
chút.
Uyên nghe bạn mắng mà chỉ biết cười. Uyên sống như thế quen rồi bởi vì mẹ
nàng cũng dành cả một đời chỉ biết tề gia nội trợ, thu vén cho chồng con. Chồng
đi đánh Bắc dẹp đông ấy là phận sự của người đàn ông, phụ nữ như mẹ chỉ biết giữ
chồng bằng cơm ngon canh ngọt. Mẹ từng bảo nàng:
-Dù sau này con có bận trăm công nghìn việc ngoài xã hội, có làm bà tướng
quen vung tay múa chân đi nữa. Thì khi bước vào cửa nhà hãy dịu dàng, mềm mại,
đảm đang bởi đàn ông họ vốn không thích những người phụ nữ thông minh và quyền
lực quá. Họ cần một người phụ nữ yếu mềm, thi thoảng còn biết đổ ập vào lòng họ
mà khóc ngon lành.
* * *
Bỗng nhiên hôm nay khi gửi tin nhắn đến cho Hùng, Uyên nghĩ về những lời của
mẹ mà lòng đắng đót. Ở bên Hùng, nàng được làm con mèo nhỏ mà anh hết sức cưng
chiều. Nàng chẳng cần làm gì nhiều cho anh, chỉ cần yêu chính bản thân nàng là
đủ. Anh nhắc nàng quàng khăn ấm khi ra đường vào ngày gió. Anh dặn nàng kéo chăn
đắp kín cổ vào những hôm trở trời để khỏi bị ho. Những ngày nàng bệnh, dù ở xa
anh vẫn không quên gọi điện về dặn nàng uống bao nhiêu viên thuốc màu xanh, bao
nhiêu viên màu trắng. Anh đọc được suy nghĩ của nàng bằng nét mặt, hiểu cái ủ rũ
nào là nũng nịu, ủ rũ nào là cô đơn. Anh vun vén cho tình yêu của hai người một
cách cần mẫn. Chinh nghe xong thì thốt lên:
-Vậy hà cớ gì Uyên lại dời xa anh ấy?
-Vì yêu
-Vì yêu?
-Phải! Cậu cứ thử tưởng tượng xem, ai dám chắc rằng tình yêu tuyệt vời ấy sẽ
còn nguyên vẹn mãi nếu như gắn nó vào một cuộc hôn nhân. Tớ sợ khi ở bên anh ấy
nếu cứ được cưng chiều mãi rồi đến một lúc tớ đánh mất chính mình và đánh mất
luôn tình yêu ấy. Tớ cảm thấy lo sợ…
Uyên nói rồi đứng dậy với tay lấy một mẩu báo được cắt ra từ một tờ tạp chí
nào đó và bảo Chinh:
-Đấy! Cậu đọc đi. Sự thật là những hormon tạo cảm giác lâng lâng, xao xuyến,
nhớ nhung của những người mới yêu nhau sẽ giảm dần và mất đi trong khoảng từ một
đến ba năm. Sau đó, chúng ta sống, chấp nhận nhau bằng hormone gắn kết và tình
nghĩa ocytocine. Và chẳng có cách nào thay đổi được quy luật ấy.
Chinh quẳng mẩu báo sang một bên cười khẩy và xả ra một tràng dài:
-Chơi với cậu bao nhiêu năm giờ mới biết tâm lý cậu rất bất bình thường. Nghe
này cưng! Chính vì tình yêu không tồn tại mãi mãi nên mới cần lấy được một người
yêu thương mình hết mức để sau này dù có thế nào thì người ta cũng không hất
mình ra đường. Hiểu không? Cậu chọn Dương ư? Ai dám chắc rằng Dương sẽ chung
thủy bên cậu chứ? Sắc đẹp rồi cũng có lúc tàn phai, ngay cả khi cậu trở thành
người vợ đảm đang một cách hoàn hảo thì ai dám chắc sẽ có ngày anh ta không chán
chứ? Thứ gì hoàn hảo cũng khiến người ta nhanh chán, đàn bà hoàn hảo thì càng
đáng chán hơn trong con mắt của đàn ông. Cậu đang mạo hiểm một cách sai lầm rồi
đấy. Biết không?
Uyên cười. Nụ cười héo hắt.
Dương yêu Uyên bằng cách trả về cho nàng cái quyền lợi và nghĩa vụ được làm
một người đàn bà chỉn chu, thu vén gia đình. Dương vẫn bảo:
-Phụ nữ trẻ đẹp thiếu gì, quăng một mẻ lưới cũng cất về cả tá. Nhưng người
đàn bà của gia đình thì hiếm lắm. Đàn ông tài giỏi cỡ nào thì cũng cần một người
đàn bà như thế.
Trong một buổi sáng mùa hạ oi nồng nào đó Uyên đã gật đầu chịu làm người đàn
bà mà Dương cần thay vì trở thành người phụ nữ Hùng yêu. Phải chăng vì Uyên
nghĩ, đơn giản là thứ gì cần thì người ta sẽ giữ ở bên mình mãi mãi và trân
trọng nó. Hay vì Uyên sợ đời sống hôn nhân sẽ giết chết đi thứ tình yêu thánh
thiện mà Hùng dành cho nàng. Lúc ấy ngay cả những kí ức đẹp đẽ nhất cũng đổ vỡ,
mà cuộc đời thì dài rộng lắm, Uyên biết lấy gì để nuôi những ngày sau… Người ta
có nhiều cách để giữ tình yêu lại bên mình. Đến với nhau để xây dựng một cuộc
sống gia đình với vô vàn sóng gió và đổi thay đang chờ đợi, ấy cũng là một cách.
Chỉ có điều Uyên đã chọn một ngã rẽ khác không có Hùng. Bởi người đời nói rất
đúng, chẳng có thứ tình yêu nào là vĩnh cửu thế nên Uyên chọn cách giữ lại những
giây phút vĩnh cửu của tình yêu. Bởi với nàng… nhiều khi chỉ cần sống bên cạnh
thiên đường… là đủ. Hùng từng chua chát bảo:
-Chắc tại bởi anh hay đãng trí nên coi như đã để quên em ở một nơi nào đó.
Trong lúc đang tất tưởi đi tìm thì người khác đã bắt cóc mất em. Hay là bởi anh
không thể mang đến cho em một cuộc sống đủ đầy như người ta?
Uyên cố giấu những giọt nước mắt đắng đót như cứ trực trào ra nơi khóe mắt.
Nàng cười bảo:
-Anh vừa mắc một sai lầm rất lớn. Đấy là khi em bị bỏng tay, anh đã vội vàng
chạy đi lấy đá chườm và hôn lên chỗ đau của em. Giá như anh bớt chiều chuộng em
một chút có lẽ em sẽ đồng ý lấy anh lấy làm chồng. Ở bên anh, em thấy mình cần
anh và phụ thuộc vào anh nhiều quá. Em luôn sợ đến một lúc nào đó nếu không có
anh bên cạnh thì em sẽ không sống nổi. Như thế chẳng phải sẽ rất đáng buồn
sao?
-Đừng nói với anh rằng lí do anh mất em cũng chỉ vì anh yêu em quá?
Uyên đặt tay lên ngực mình và bảo “Em muốn giữ lại tình yêu của anh ở nơi
này. Mãi mãi. Thế là đủ”.
* * *
Trong ngôi nhà rộng rãi mà Dương mua làm quà cưới tặng Uyên có rất nhiều hoa
nắng. Nàng ngồi nhìn ra những thảm nắng nhảy nhót bên ngoài lòng như dịu lại.
“Nếu Hà Nội có động đất thật, anh sẽ chạy đến ôm em”. Uyên nhận được câu trả lời
của Hùng và khẽ mỉm cười hạnh phúc. Mặc dù nàng biết nụ cười ấy đầy ích kỉ đối
với Hùng. Nàng cũng biết đến một lúc nào đó người mà Hùng nghĩ đến đầu tiên rồi
sẽ không còn là nàng nữa. Ai cũng sẽ có gia đình với nhưng buồn vui, hạnh phúc
hay đau khổ rất riêng. Nhưng Uyên vẫn thấy vui vì nghĩ rằng trong những tích tắc
cuối cùng nếu đại họa ập đến, bao giờ trong tâm trí Hùng cũng sẽ có hình ảnh của
nàng dù chỉ là trôi qua như một thước phim được tua nhanh.
Nàng thôi nhìn những thảm nắng vàng, bước xuống từng bậc cầu thang và bắt đầu
làm bữa tối đợi Dương về. Hôm nay không phải là ngày tận thế, không phải là ngày
của đại họa vì thế cuộc sống vẫn cứ trôi đi. Trong lúc trộn món nộm đu đủ mà
Dương thích thì trời bất chợt đổ mưa. Những cơn mưa bóng mây mùa hè thường đổ ập
xuống thành phố bất ngờ và thót tim như trò chơi ù ập. Giờ này là giờ tan tầm,
Uyên cứ thắc thẩm hoài là thể nào Hùng cũng dính ướt vì không có áo mưa. Dù suốt
những năm tháng yêu nhau bao giờ nàng cũng dặn anh phải mang theo áo mưa vào
những ngày hè đỏng đảnh. Nhưng Hùng thường chẳng bao giờ nhớ, anh là một kẻ đãng
trí rất đáng thương.
Trong bữa cơm tối hôm ấy Dương khen Uyên khéo léo làm món gì cũng ngon, chỉ
mỗi món nộm đu đủ là hơi mặn. Uyên khẽ mỉm cười. Nụ cười vô sắc. Vì Uyên là đàn
bà…
Vũ Thị Huyền Trang