Friday, November 30, 2012

Những đứa con hoang




Tôi tên Vân, tôi sống với mẹ và ba đứa em trai khác tại một ngôi nhà nằm nép trong một con phố nhỏ giữa Hà Nội. Người ta gọi chúng tôi là những đứa con hoang. Tôi đã quen và không cảm thấy buồn nhiều về điều đó. Cho đến tận khi tôi gặp anh.
Anh là một mẫu người đàn ông lý tưởng của các cô gái, đẹp trai, ga lăng, nghề nghiệp ổn định và còn rất hài hước. Bấy nhiêu thôi đã đủ để tôi chết mê chết mệt ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt, khi anh đến kí hợp đồng quảng cáo cho sản phẩm của công ty. Khi ấy chúng tôi là đối tác của nhau, để đôi bên làm ăn đều có lợi, tôi tỏ ra khá thiện cảm nhưng cũng đầy tỉnh táo. Tuy nhiên cuối buổi gặp gỡ tôi có nói nửa thật nửa đùa:
-Em còn muốn gặp lại anh để kí kết một bản hợp đồng dài hạn giữa cá nhân em và anh chứ không phải của hai công ty, không biết ý anh thế nào?
Anh nhún vai bảo:
-Một bản hợp đồng tình yêu chắc? Cũng thú vị lắm đây. Để xem em tôi có sức hút như thế nào cái đã.
Sau đó vì công việc, chúng tôi còn gặp lại nhau vài lần, mọi thứ không đi xa quá quan hệ công việc, nhưng từ sự gặp gỡ ban đầu đó cả tôi và anh tìm thấy nhiều sự đồng cảm ở nhau. Những buổi cafe, ngô nướng mùa đông hay chuyến picnic ngắn vào ngày cuối tuần thực sự là những buổi hẹn hò đầu đời để lại trong tôi nhiều kỉ niệm. Chúng tôi chuyện chò, chia sẻ với nhau mọi buồn vui trong cuộc sống sau một ngày làm việc mệt mỏi. Không thể phủ nhận rằng anh đã cho tôi cái hứng khởi khi một ngày mới bắt đầu tôi có quyền chờ đợi và hy vọng vào một điều gì đó. Trước đây, tôi thức dậy bằng nỗi hoài nghi, mệt mỏi và những bước chân đều đều lên xuống cầu thang. Nhà tôi có tất cả năm người, mỗi người một cuộc sống, một cách nghĩ, một hoài niệm và cách lý giải cuộc sống rất riêng. Tôi không hợp ai trong nhà mình, kể cả mẹ tôi – người đàn bà không nhớ nổi người đàn ông đã từng đi qua cuộc đời mình là ai nữa. Tôi tôn trọng nhưng hững hờ với mẹ, trước khi gặp anh tôi chỉ có thể tâm sự với con chim tào mào nuôi ngoài lan can tầng bốn. Thế nên có thể làm bạn được với anh, cũng giống như cái niềm vui khi bạn luôn nghĩ rằng vào giây phút này ít nhất có một người đang nghĩ về bạn. Nó an ủi một cuộc sống đơn điệu, cô độc, nó thổi một luồng sinh khí mới cho một ngày dài. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để thấy rằng anh quan trọng đối với tôi biết nhường nào.
Anh con nhà bề thế, mẹ làm giám đốc một bệnh viện lớn trong thành phố, bố làm cấp cao trong quân đội. Trong gia đình anh là con cả, mấy đứa em cũng đều đã đi du học rồi định cư luôn ở nước ngoài. Những lúc thảnh thơi, bình yên nhất anh mới ngồi tâm sự với tôi về chuyện gia đình. Anh bảo:
-Anh không phải là con đẻ của bố mẹ. Anh là một đứa con rơi, mẹ đã đón anh về nuôi sau khi để mấy ngày trong bệnh viện không có người đàn bà nào đến nhận con. Cái cảm giác mình vừa sinh ra đã bỏ rơi đau đớn bao nhiêu thì sự chăm sóc, nâng niu của người cha, người mẹ tuy không mang nặng đẻ đau lại làm anh ấm áp bấy nhiêu. Đối với bố mẹ nuôi anh yêu thương thôi thì chưa đủ mà còn là sự biết ơn. Anh thấy mình hạnh phúc hơn hàng trăm, hàng nghìn đứa trẻ bị bỏ rơi khác.
Khi tôi nói với anh rằng tôi cũng là một đứa con hoang, mẹ không biết cha tôi là ai. Anh cười bảo “em vẫn còn hạnh phúc vì ít ra mẹ đẻ đã không bỏ rơi em”. Lần đầu tiên tôi nhận ra những gì mình đang có cũng có thể gọi tên bằng hai từ “hạnh phúc”.
                                           * * *
Bốn chị em tôi, chung một mẹ nhưng mỗi đứa một cha. Căn nhà năm tầng chia đều không ai chung đụng ai, kể cả cái nhà vệ sinh và chỗ phơi quần áo. Mẹ theo chủ nghĩa tự do, càng có tuổi càng thích tự do nên phòng mẹ luôn luôn kín cửa. Năm thành viên trong gia đình tôi không ai quan tâm đến cuộc sống của ai, mặc dù một ngày cũng ngồi lại với nhau ăn chung bữa tối. Đôi lúc những suy nghĩ miên man kéo chúng tôi vào quỹ đạo của sự im lặng đến tuyệt đối. Đôi khi chỉ có bát đũa va vào nhau, tiếng húp canh sì sụp, tiếng thở dài của ai đó rất vội, không có dấu hiệu gì cho thấy chúng tôi dang giao tiếp với nhau. Cũng có hôm mát trời, tâm trạng cả năm người đều vui, chúng tôi nói chuyện như một gia đình thực sự. Thằng út bảo:
-Cha con là họa sĩ, nay đây mai đó phải không mẹ? Thảo nào mà con chỉ thích chu du thiên hạ thôi. Mỗi tội con chẳng thấy mình có năng khiếu gì hết, thợ điện thì có được coi là một nghề có năng khiếu không mẹ nhỉ?
Cả nhà cười ầm, thằng Hùng bảo:
-Có thể, nếu làm ẩu thì được coi là có năng khiếu hại người, còn nếu cứ đi sửa điện trong tình trạng phê phê rượu thì thể nào cũng có ngày chú được phong cho cái năng khiếu cười duyên với một nụ cười vĩnh cửu treo trên dây điện.
Út lườm Hùng bảo người trông thế mà ác, mở mồm ra là nói toàn điều xui xẻo, đúng là con ông thợ kèn đám ma có khác. Không khí chùng xuống một tí, rồi thằng Minh tự nhiên lại hỏi:
-Mẹ ơi, ngày xưa mẹ gặp cha con ở sông nào?
Út hướng ánh nhìn về phía mẹ bảo:
-Hà Nội thì rất nhiều sông chảy qua nhưng em nghi mẹ gặp bố anh trên sông Tô Lịch.
Mẹ không để ý đến câu nói của Út, mẹ bảo Minh:
-Bố con là một người đi khai thác cát trên các dòng sông. Ông ấy cao lớn, da ngăm đen, có nụ cười rất duyên và ấm.
Út lại bảo:
-Mẹ là người có trí nhớ siêu phàm, bởi vì mẹ đã nhớ được tất cả đặc điểm nhận dạng của những người đàn ông mẹ đã từng yêu.
Tôi kết thúc bữa tối bằng một câu không ra giận dỗi cũng không ra dửng dưng:
-Thế mà mỗi việc bố con là ai thì mẹ lại quên. Để bây giờ con không biết liệu bố mình có phải là ông thợ kéo xe đẩy, ông đánh tiết canh lòng lợn mà con vẫn gặp ngoài đường hay biết đâu bố con lại là một người rất bề thế, cũng có thể là một người lắm vợ nhiều con.
Sau câu nói của tôi, mẹ buông một tiếng thở dài. Còn tôi lại chui vào phòng, ra ban công nói chuyện với con tào mào mũ. Hôm sinh nhật tuổi 22, tôi uống quá chén với bạn bè, lần đầu tiên cái phận con hoang làm tôi đau đớn nhiều đến thế. Tôi leo lên bốn tầng nhà, để rơi từng cánh hoa bạn bè mừng sinh nhật như Mỵ Châu rải lông ngỗng trên đường chạy trốn. Tôi chui vào căn phòng cô đơn, bỏ lại cánh hoa cuối cùng ngoài cánh cửa. Thế giới cô độc khép lại, tôi nói với con tào mào là tôi đang rất buồn, nó gật gật cái đầu kêu lên mấy tiếng vô hồn. Tôi nói tôi là đứa con hoang, nó cũng gật gật đầu, vỗ cánh bay phạch phạch trong lồng. Tôi cười trong nước mắt dọa chơi nó “tao đi chết đây”, cái mặt nó tiu nghỉu nhưng cuối cùng cũng gật gật cái đầu. Buồn ghê ghớm.
Mẹ tôi ngày càng ít nói hơn, đôi lúc tôi tò mò về thế giới riêng của bà, một nơi mà ngay từ lúc nhỏ tôi tôi chưa bao giờ nhớ là mình đã đặt chân vào. Dường như sau nhiều cuộc tình tan vỡ để lại một đàn con, mẹ không còn hứng thú với chuyện tình yêu nữa. Bà hay đi chợ sớm, mua về những bông hoa trắng, khi thì sen, khi thì hồng cũng có khi là huệ. Thi thoảng lại thấy mùi hương nhang tỏa ra từ phòng mẹ, đôi lúc âm u đến ma mị. Ngày tôi đưa anh về thăm nhà, chút sững sờ qua đi là ánh mắt buồn vời vợi của mẹ làm thôi bứt rứt không yên. Anh thích sự im lặng có phần u uất của mẹ, nó giống như sự tò mò về một thế giới khác lạ. Mẹ đáp lại anh bằng sự ân cần và ánh nhìn trìu mến. Những lúc ấy tôi không còn thấy mẹ xa cách nữa.
                                                   * * *
Tôi hẹn anh ra bờ sông Hồng ngóng gió cuối tuần. Rất nhiều cặp tình nhân ở đó, trẻ, nồng nàn và có phần u uất giống chúng tôi. Bất ngờ thay, tôi gặp Minh, đứa em kế tôi, ngồi một mình ở đó, đôi mắt buồn xa xăm hướng xuống xóm chài như mong ngóng, đợi chờ. Chưa bao giờ tôi lại thấy em mình nhỏ bé trước từng đợt gió sông lồng lộng thổi vào đến thế. Em nhận ra tôi bằng ánh mắt buồn, im lặng đến tội nghiệp. Đấy là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau trong suy nghĩ rằng “chúng ta là những đứa con hoang”. Thôi thừa biết vì sao em ra sông Hồng ngồi một mình, chắc hẳn em đang tìm người đàn ông cao to, da ngăm đen có nụ cười rất ấm. Em đi tìm cha em, điều đó mới tội nghiệp làm sao, cát nơi đây người ta khai thác hết rồi lại đi, biết đến bao giờ cát lại bồi đầy bờ sông để người quay lại… Ba chúng tôi ngồi bên nhau. Im lặng. Đó là những buổi chiều vừa ấm áp lại vừa buồn bã nhất trong cuộc đời tôi.
Ba mẹ anh không đồng ý mối quan hệ của chúng tôi. Có lẽ họ sợ những đứa con hoang xích lại thành một gia đình rồi sẽ đem đến điều không may mắn vào ngôi nhà của họ. Họ sợ cái gen của những bậc làm cha, làm mẹ đã để lại trong cơ thể tôi. Người ta bảo rằng “Lấy vợ phải xem tông…” Ừ thì mẹ tôi là người đàn bà đã trải qua nhiều mối tình, nhiều người đàn ông, cha tôi còn không biết là ai, thì làm sao người ta chịu nhận tôi về làm dâu nhà họ. Phải khó khăn lắm anh mới nói với tôi được những điều ấy. Cũng phải khó khăn lắm tôi mới nói được với mẹ về nỗi buồn ấy. Lần đầu tiên trong đời mẹ ôm tôi khóc.
Mẹ dẫn tôi bước từng bước vào căn phòng của mẹ. Mùi nhang hương tỏa ra giữa cái tối âm u khi cửa sổ được kéo kín rèm. Tôi nhìn thấy một ban thờ nhỏ đặt đối diện với cửa phòng, trên đó là di ảnh một người đàn ông. Ngay lập tức tôi nhận ra mình đâu đó trong bức ảnh, khóe môi hay cái nhìn buồn buồn, ngờ vực “Bố ơi!”. Mẹ bảo bố tôi là một tử tù, ông gây án sau khi mẹ sinh tôi không được bao lâu, chính vì vậy nên bà không bao giờ nói với tôi về ông cả. Tôi cứ lặng đi…
Một buổi chiều cuối tuần tôi rủ Minh ra sông Hồng. Hai chị em cứ ngồi đó không ai nói với ai câu nào. Minh vẫn nhìn về phía xóm chài chờ đợi và hy vọng. Tôi muốn nói với em rằng đừng chờ đợi làm gì, bởi có khi sự thật còn phũ phàng hơn cả những điều dối trá. Nhưng tôi không dám phá vỡ sự im lặng ấy. Còn anh, tôi không giấu anh chuyện cha tôi là tử tù, bởi tôi không nghĩ mình không có quyền đến với anh chỉ vì điều đó. Nếu anh thật sự yêu tôi, anh sẽ biết cách vượt qua mọi thứ để bảo vệ tình yêu của mình. Chúng tôi cần phải có thời gian, có thể không dài bằng khoảng thời gian chúng tôi chấp nhận mình là một đứa con hoang. Nhưng những khoảng lặng bao giờ cũng trở lên cần thiết mỗi khi ta bế tắc. Lạ thay vào chính lúc này tôi lại rất nhớ một người, không phải là anh, là bố tôi hay là bất cứ người đàn ông nào khác, mà là tôi nhớ mẹ. Nhớ đôi mắt u buồn, căn phòng tỏa ra mùi hương và những loài hoa trắng. Tôi giục Minh trở về nhà, bởi tôi đang rất thèm được ôm mẹ một cái. Thật chặt và ấm áp.
Vũ Thị Huyền Trang

 

Tuesday, November 20, 2012

HPI (*)


Tôi thuộc tuýp người cổ hủ trong xã hội. Biểu hiện rõ nhất là việc tôi không cập nhật tin tức thường xuyên, không xem thời sự của đài truyền hình, không đọc báo, không nghe đài… Vì tất tần tật thời gian tôi phải dành cho việc mưu sinh và ngủ nghỉ. Thiếu tiền và thiếu sức khỏe thì không sống được chứ thiếu thông tin thì trái tim vẫn không ngừng đập. Nên trong những cuộc tranh luận về chính trị, tôi thường là người ngoài cuộc. Bạn bè bảo:

- Nói với mày cứ như vịt nghe sấm ấy. Thời đại này mà không bám lấy Internet là bị ra rìa liền.

Tôi cười cười, cãi lại:

- Tao tưởng thời buổi này không có tiền thì mới chết chứ.

Nó tỏ vẻ như không thèm nói chuyện với một đứa lạc hậu như tôi, thời gian ấy thà nó chúi đầu vào cái máy tính còn hơn. Tôi cũng chẳng nhàn rỗi gì mà quấy rầy nó. Đứa nào có việc đứa ấy làm, có vấn đề quan tâm để mà đốt 24 giờ một ngày. Tôi nghĩ “thế là ok rồi”. Còn nó thì luôn bảo: “sao tao thấy chán bản thân, chán cái cuộc sống này thế không biết nữa…”. Cho rằng cái sự “buồn” của nó cũng vĩ đại hơn mình, cũng mang tính chất chính trị nên tôi cũng chẳng buồn can thiệp. Mà nó chắc cũng không cần một đứa lạc hậu như tôi động vào cái nỗi buồn to lớn ấy.

Tôi và nó chơi thân với nhau từ cái hồi mặc quần bục đít không thấy xấu hổ còn ngắt hoa sim tím cài lên đầu tranh nhau làm công chúa. Ngày ấy nó gầy và đen nhẳng nhưng cũng đã biết bảo với bọn con trai rằng đen như nó là đen duyên, và gầy thì mới đẹp. Sau này nhắc lại chuyện ấy nó cười hơ hớ bảo “hóa ra từ hồi ấy tao cũng đã biết thức thời ra phết”.

Bây giờ thì nó trắng hơn, cao hơn và sống cũng hiện đại đầu óc hơn nhiều. Giá vàng mỗi ngày lên xuống thế nào nó đều biết, sàn giao dịch chứng khoán, giá đô la trong ngày, tình hình bất động sản hay các cuộc chiến tranh trên thế giới đang yên ấm hay ác liệt… Nếu ai hỏi, nó nói cho một tràng đến mụ mẫm cả đầu óc, lần sau chừa hỏi luôn.  Thậm  chí có lúc nó còn thống kê cho tôi đủ loại con số như Hàn Quốc có bao nhiêu người đang thất nghiệp, bao nhiêu người tự vẫn vì quá cô đơn. Một ngày Hà Nội sử dụng hết bao nhiêu năng lượng điện, xăng dầu, một ngày cả nước sử dụng hết bao nhiêu năng lượng điện, xăng dầu, cả thế giới một ngày sử dụng hết bao nhiêu năng lượng điện, xăng dầu… Đến khi tôi gần tẩu hỏa nhập ma rồi thì nó mới chịu buông tha. Có lúc tôi buột miệng hỏi:

- Bà biết những thứ ấy để làm cái quái gì?

Nó bảo:

- Để biết cuộc sống xung quanh đang và sẽ diễn ra như thế nào?

Tôi lại hỏi:

- Thế theo bà tương lai chúng ta sẽ như thế nào?

Nó bảo:

- Sẽ càng cô đơn hơn, càng buồn chán hơn, càng không thể thỏa mãn với cuộc sống của mình hơn.

Để kết thúc cuộc nói chuyện, tôi bảo nó “thế thì biết để làm gì?”. Nó không tranh cãi lại với tôi. Nó thở dài. Tự nhiên tôi lại thấy mình có lỗi.

Nó học đại học còn tôi tốt nghiệp trung cấp rồi xin vào bán hàng cho một hiệu thuốc. Thi thoảng tôi nhận làm thêm ngoài giờ để có đủ tiền chi tiêu cho cuộc sống ở thành phố. Nó ra trường, làm cho một công ty nhà nước, lương thấp, chán trò nó lại nhảy ra làm tư nhân. Cái tài cùng với sự khôn khéo mang về cho nó lương mỗi tháng ngót nghét gần chục triệu đồng. Lấy một thằng chồng thành phố, nghiễm nhiên có nhà Hà Nội. So với nó tôi chỉ là cái “đinh gỉ”. Tôi chẳng kêu than thì thôi, đằng này hàng ngày phải nghe nó thở dài đến là ngao ngán. Đôi lúc qua phòng trọ của tôi, ngó mặt ra ngoài cửa sổ, nó bảo:

- Giá cứ điên điên, dại dại như cái anh kia lại sướng.

Cái nhân vật được nó nhắc đến chính là hàng xóm của tôi. Anh ấy cười suốt ngày, kể cả ngày nắng lẫn ngày mưa, cả mùa đông lạnh cóng đơ cho đến mùa hè nóng chảy mỡ. Anh ấy xin ăn, ai cho anh cũng cười mà không cho cũng mỉm cười. Có hôm tôi thấy người ta đánh anh, không tự vệ, không chửi bới, cũng không kêu khóc. Anh chỉ mỉm cười, trong miệng toàn là máu. Tôi hỏi “anh có đau lắm không?”. Anh mỉm cười. Tôi hỏi “bọn đó là bọn nào?”. Anh mỉm cười. Vừa bực vừa thương, tôi quát “sao hỏi cái gì anh cũng cười thế nhỉ?”. Dĩ nhiên là anh ấy lại đáp trả tôi bằng một nụ cười.

Thi thoảng anh ghé thăm tôi bằng cách đứng từ cửa sổ nhà anh vẫy tay sang phòng tôi cười cười. Hôm nào giỏ phong lan tím của tôi nở thì anh sẽ nán lại bên cửa sổ khá lâu. Dù anh chưa bao giờ nói với tôi một lời nào nhưng chúng tôi hình như đã coi nhau là bạn. Không hiểu sao, sau mỗi lần nghe con bạn thở dài rồi kêu ca đủ thứ chuyện trên đời là tôi lại muốn được nhìn thấy anh. Để cái mỉm cười ngờ nghệch của anh làm tôi thấy thật nhẹ lòng.

Khu nhà trọ tôi thuê thật chẳng có nơi nào tệ hơn. Ấy là theo đánh giá của nhiều người trong xóm trọ, còn riêng tôi thì có một chỗ để chui ra chui vào là tốt lắm rồi. Cả khu chia làm hai dãy, đi từ cổng vào nhìn tay phải là dãy nhà nữ, nhìn tay trái là dãy nhà nam. Tổng cộng 12 phòng, dùng chung hai cái nhà vệ sinh. Nên hầu như giờ nào cũng là giờ cao điểm. Thi thoảng định vào nhà vệ sinh nữ thì thấy lù lù một cái biển vẽ thằng người quần đùi, áo cộc, còn cái biển vẽ cô gái mặc váy lại treo sang nhà vệ sinh nam. Cả hai phòng đều đóng kín mít, chẳng biết nên gõ cửa phòng nào nên đành quay vào. Cũng có lần buồn đi vệ sinh quá, gõ vào phòng nữ thì lại thấy một cái đầu tóc ngắn thò ra, vừa cười nhe nhửn vừa bảo “thông cảm, nóng quá nên cần tắm gấp. Có dùng chung thì mời bạn cứ tự nhiên”. Hồn nhiên kiểu này thì xin khiếu cả nón. Chị nhà bên đi qua bịt miệng cười bảo:

- Phải sắm lấy cái bô để trong nhà ý. Lúc cần gấp là giải quyết tại chỗ. Chứ không chơi được với mấy ông này đâu.

Bây giờ thì tôi quen rồi, quen đến mức biết giờ nào chạy ra thì sẽ chiếm được nhà vệ sinh, chậm một phút cũng mất chỗ. Nói thật, mọi người ở xóm trọ chỗ tôi đều biết giờ đi vệ sinh, đi tắm của nhau. Không phải vì quan tâm đến người khác, chỉ đơn giản là cái sự biết ấy nó cần thiết cho bản thân mình. Đôi khi, vào một ngày đẹp trời, tôi đã nghĩ “như thế cũng có cái hay của nó”.

                                                            *

                                                    *              *

Sáng nay, ra hàng bà béo đầu ngõ mua mười nghìn xôi lạc. Thấy bà đang giơ mảnh báo gói xôi lên trước mặt như đang đánh vần từng chữ một. Tôi nghĩ đến một bà bán xôi còn thích cập nhật tin tức hơn cả mình, tranh thủ những lúc không có khách là bà nạp ngay năng lượng cho bộ óc. Cho dù có thể đó là những tờ báo có thể cách đây đến vài năm. Bà bảo:

- Có hề gì, biết được thêm cái gì hay cái ấy. Này nhé, khối chuyện ngộ ra trò mà nếu không đọc được thì có xuống mồ cũng không biết được.

Tôi không quan tâm đến việc nạp năng lượng cho khối óc bằng việc nạp năng lượng cho cái dạ dày đang sôi lên ùng ục vì đói. Bà béo cầm ngay tờ báo vừa đọc gói cho tôi một gói xôi nhanh đến mức cảm tưởng như chỉ vừa kịp chớp mắt. Bà béo bảo nhờ bán xôi mà bà nuôi được ba thằng con ăn học Đại học, một ông chồng nát rượu và một bà mẹ chồng “sắp xuỗng lỗ rồi vẫn còn lắm điều”. Tôi ngồi nhẩm đi nhẩm lại vẫn không hiểu bán xôi sao mà lãi thế. Tôi làm hùng hục suốt ngày, nuôi độc có cái mồm mà vẫn chẳng có thời gian đọc một mẩu báo.

Đến hiệu thuốc thấy chưa mở cửa, ngồi ngoài đường vừa ăn gói xôi vừa nhìn dòng người qua lại trên đường đến chóng cả mặt. Mùi khói xe, mùi mồ hôi, mùi của tắc đường, rú còi, rồ ga, chửi bậy và mùi của gói xôi dinh dính đủ làm tôi muốn nôn ngay cái thứ vừa cố nuốt vào trong bụng. Nhưng đến lúc chỉ còn lại mảnh báo gói xôi bên cạnh, bỗng dưng tôi cũng thử nạp năng lượng cho cái bộ óc đã gần biến thành khối sắt của mình. 
Những dòng chữ lướt nhanh qua đôi mắt đang thiếu ngủ: “Hạnh phúc là một trạng thái mà con người cảm thấy thỏa mãn với những gì mình đang có, với các điều kiện sống của mình. Nó chịu tác động của các yếu tố bên ngoài, nhưng quan trọng hơn là nó tùy thuộc vào từng đặc điểm nhân cách của mỗi cá nhân, vào thái độ và niềm tin vào các giá trị mà mỗi cá nhân theo đuổi”. Thứ ấy gọi là HPI à? Không để tôi kịp hiểu thì chị chủ hiệu thuốc xuất hiện. Một bộ đầm rất đẹp, một cái mũ rộng vành, một khuôn mặt đầy cá tính đủ làm cho buổi sáng của tôi ở hiệu thuốc thấy dễ thở hơn. Buổi trưa, hiệu thuốc đóng cửa một tiếng. Tôi nằm dài trên cái ghế gập vừa nhai bánh mì vừa dụ dỗ mình vào giấc ngủ. Bất chợt tôi nghĩ về cái định nghĩa HPI, cũng may mà tôi nhớ được rằng HPI là chỉ số hạnh phúc, còn chỉ số hạnh phúc là gì thì tôi quên khuấy mất rồi.

Trong giấc mơ chập chờn tôi nghĩ về con bạn với cuộc sống đủ đầy nhưng suốt ngày than thở, về anh hàng xóm suốt đời chỉ biết cười, nghĩ về bà béo bán xôi và mảnh báo bằng hai bàn tay mà cái chữ HPI đã choán gần hết.  Và nghĩ về bản thân tôi, một con người không thích Internet, không thích cập nhật tin tức và hay hài lòng về những gì mình có. Bất chợt một câu hỏi bật ra “liệu trong chúng tôi ai là người có chỉ số hạnh phúc cao hơn?”.

Thế rồi tôi chìm hẳn vào giấc mơ, có con búp bê rơm bị rơi xuống đường, xe cô, khói xe, rồ ga, rú còi, chửi bậy làm con búp bê hoảng sợ đến bật khóc. Tôi ngủ cho đến khi có người đập cửa uỳnh uỳnh để mua thuốc. Hôm nay rất nhiều người đến mua thuốc, có thể lại bắt đầu một bệnh dịch mới.


---
(*) HPI là viết tắt của Happy Planet Index - Chỉ số Hành tinh Hạnh phúc do tổ chức phi chính phủ New Economics Foundation (NEF) có trụ sở tại Anh quốc lập ra để đánh giá mức độ thỏa mãn cuộc sống của người dân ở từng quốc gia, trong tương quan với tỉ lệ khai thác tài nguyên phục vụ cho sự phát triển của quốc gia đó. Tôi viết truyện ngắn này khi đọc được bài viết đăng trên báo Tuổi Trẻ “Chỉ số hạnh phúc: Không chỉ là mức độ hài lòng”.

Vũ Thị Huyền Trang