Monday, September 3, 2012

Cho những người đến sau



Những kẻ đến sau thì thường nhận thiệt thòi, mà trong chúng ta ai cũng có thể là kể đến sau một người nào đó. Khôi nghiệm ra điều này khi nhiều lần bị anh vứt bỏ lại thành phố để chạy theo thứ tình yêu xưa cũ. Mà trong mối quan hệ đó anh cũng chẳng hơn gì Khôi, cũng chỉ là một kẻ đến sau bị người ta ruồng bỏ. Những đêm ngồi đơn độc bên cửa sổ, ngó theo dáng anh vội vã cố trườn qua dòng người tấp nập để để về bên Vy, một cảm giác hẫng hụt và đau đớn cứ nhấn chìm Khôi. Đã rất nhiều lần bằng ánh mắt van lơn của mình, Khôi xin anh đừng bỏ lại cô giữa thành phố đơn độc và bát nháo này nhưng dường như anh chẳng mảy may đoái hoài gì về điều đó.
Khôi đến bên khi anh chìm trong những cơn say triền miên không có điểm dừng. Anh bấu víu vào Khôi như thể cần một kẻ dẫn đi đúng lối, cần một thứ tình cảm tạm bợ lấp đầy cái khoảng trống hoác huơ ở trong lòng. Để rồi đôi khi lại hắt hủi, vùng vằng đẩy Khôi ra khỏi cuộc đời anh với vẻ bực bội như thể cô là gánh nặng, là nguồn cơn cuộc tình đổ vỡ của anh. Nhưng Khôi đã yêu anh vô điều kiện, ngay cả khi bị vứt bỏ nhiều lần cũng chỉ biết chờ đợi anh trở về. Lại lao vào nhau cuốn riết dù biết có thể ngay sau đó anh lại ra đi. Chẳng có sự phản kháng nào từ phía Khôi dù chỉ là hờn dỗi.
Đã có lúc anh từng hỏi:
-Tại sao em không quay đi khi mà anh luôn nghĩ đến việc rời bỏ em?
Khôi nhìn anh im lặng. Câu hỏi đó đã rất nhiều lần Khôi tự hỏi mình. Rằng tại sao cô không dời bỏ thành phố này cùng những kí ức về anh. Khi  mùa mưa thành phố ngập ngụt tứ tung, xóm trọ ẩm thấp bốc lên mùi hôi hám. Mà anh thì thường hay ra đi vào mùa mưa, anh bảo lần đầu hẹn hò với Vy là một ngày trời mưa tầm tã. Mùa nắng, nhiệt độ dội thẳng thừng xuống nóc nhà, phả vào cái nóng hầm hập như muốn thiêu đốt những con người bé nhỏ. Anh thường kiếm đủ các lí do vớ vẩn để gắt gỏng, căn phòng chật hẹp và sự tồn tại của Khôi dường như làm anh ngột ngạt. Mùa thu, trời mát mẻ hơn một chút. Đêm, Khôi thường mở tung cửa sổ cho những cơn gió hiếm hoi luồn lách qua những tòa nhà cao tầng để vào phòng. Không khí dễ chịu nên anh cũng dịu dàng hơn, thường hát khe khẽ và ôm Khôi ngủ, nhưng buồn thay là giấc mơ nào anh cũng kêu tên người con gái cũ. Mùa đông dường như chẳng có gì để nói ngoài những chuyến đi bất chợt của anh… Vậy tại sao Khôi cứ cố bám riết nơi này và thứ tình cảm hời hợt của anh khi mà mọi thứ nơi đây đều không thuộc về cô?
     Khôi hiểu về Vy qua những câu chuyện đứt quãng của anh. Vy không đẹp, ngay cả lúc say anh cũng thường gọi Vy là cô gái xấu xí. Nhiều lúc anh ngồi bên Khôi nói chuyện như hai thằng bạn, chẳng giấu giếm bất cứ điều gì, anh bảo:
-Vy bạc lắm. Nhất là với đàn ông. Những người đàn ông đến và đi trong đời Vy hầu như đều mang nỗi ngậm ngùi, cay đắng hoặc là thù hận.
-Vậy tại sao anh còn thương nhớ làm chi?
-Chuyện của con tim tự bản thân nó vốn đã nhiều lí lẽ mà em. Cũng giống như anh tệ bạc với em mà em vẫn luôn ở thành phố này, trong căn phòng này để đợi anh dù mưa gió bão bùng. Anh đối với Vy cũng vậy vì anh hiểu rằng cô ấy cũng có những nỗi đau riêng.
-Lại là một người đến sau trong một cuộc tình nào đó?
-Chắc vậy. Cuộc đời cứ giống như một mớ bòng bong vậy. Người này yêu người kia, người kia lại đắm đuối người khác. Giá mà… Ông trời sắp xếp sẵn cho từng đôi một, cứ thế gặp và yêu nhau đến cuối đời thôi có phải đời sẽ bớt đi buồn đau, nước mắt.
-Như thế thì còn gì là thú vị.
-Ừ! Chắc vậy.
Khôi đã quen không còn thấy tức tối, ghen tuông mỗi khi anh nói về Vy. Mà đúng ra Khôi chẳng có quyền gì mà ghen tuông cả. Đấy là thế giới riêng rất thành thật của anh. Anh phơi bày nó, kể cả những vết thương còn chưa kịp lành, những mơ ước vốn trôi về một phía. Phía ấy chẳng bao giờ thuộc về Khôi cả. Vậy thứ tình cảm mà anh dành cho Khôi nên đặt tên nó là gì? Liệu chăng nó có là một thể dạng của tình yêu khuyết thiếu? Rất nhiều ngày ngồi nhìn dòng người trôi đi qua ô cửa sổ phòng trọ, Khôi chỉ nghĩ đến việc đặt tên cho tình yêu của mình như thế khi mà anh lại ra đi. Còn có việc gì làm nữa đâu, khi những đôi tình nhân ngồi nghĩ tên cho những đứa con sẽ chào đời của họ. Đặt tên cho một tổ ấm trong tương lai, thậm chí còn nghĩ về tuổi xế chiều sẽ gọi nhau như thế nào mỗi khi nắm tay nhau đi dạo. Khôi thèm được như thế lắm. Nhưng sẽ chẳng là gì nếu không có một người ngồi bên cạnh hào hứng nói về những điều như thế. Thiếu đi một người sao gọi là mái ấm, thiếu đi một con tim thì sao có thể chung đường?

                                           * * *
Ngày nhỏ, Khôi từng rất ngạc nhiên khi nghe mẹ gào lên với bố trong một trận cãi nhau. Mẹ bảo:
-Ông chưa bao giờ thương yêu tôi và cái nhà này thật lòng. Ông lúc nào cũng chỉ nghĩ đến người khác, cũng chỉ muốn dời bỏ nó thôi.
Bố vẫn giữ vẻ bình thản vốn có, chỉ nói vẻn vẹn có vài từ:
-Bà biết trước được điều đó sao vẫn còn tha thiết lấy tôi.
Khi ấy Khôi ngồi trong phòng bên cạnh, ghé sát tai vào tấm liếp ngăn lặng nghe. Khôi không nhìn thấy ánh mắt của mẹ khi đó, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được sự bàng hoàng, chết lặng của mẹ khi nghe bố nói những câu như vậy. Sau câu nói ấy không ai nói với ai lời nào nữa, chỉ còn nghe thấy tiếng mối mọt đang đục ruỗng những cánh cửa trong nhà. Sau này không khi nào thấy mẹ nhắc về bố với những lời yêu thương nữa. Họ tránh nhìn vào mặt nhau, tránh mọi sự va chạm nên mẹ vẫn ngủ với Khôi suốt bao năm ròng, bỏ ngỏ sự hoài nghi trong lòng con trẻ.
Khôi chưa bao giờ thấy bố dời xa căn nhà nhỏ của mấy mẹ con. Càng chưa bao giờ thấy bố qua lại với một người đàn bà nào khác. Thế nên câu nói của mẹ năm nào cứ văng vẳng bên tai Khôi như một thế giới bí mật mà cô không bao giờ chạm tới. Đã nhiều lần nằm nghe tiếng thở dài của mẹ Khôi đã định hỏi về người con gái mơ hồ nào đó trong cuộc đời bố. Nhưng lại sợ chạm vào những tâm tư mỏng manh của mẹ, chúng sẽ vỡ vụn ra thành nghìn mảnh. Mẹ sống lầm lũi và cam chịu còn bố thì luôn tự tạo cho mình một thế giới riêng. Mà sống bên cạnh thế giới đó Khôi không thể không tò mò nên cứ thầm lặng quan sát, thầm lặng dõi tìm…
Cho đến tận ngày bố dời xa thế giới này Khôi cũng chưa bao giờ thấy ông nhắc đến tên người đàn bà khác. Nhưng giây phút cuối cùng được nắm tay bố, mẹ nấc nghẹn không nói được lên lời. Chỉ đến khi đặt bố xuống huyệt, vứt những nắm đất nhỏ theo ông, mẹ mới khóc than “Vậy là cuối cùng ông cũng dời bỏ tôi để đi theo người đó. Ngay cả thể xác ông tôi cũng không thể nắm giữ nữa rồi”. Tôi nhìn mẹ xiêu vẹo đi về trong gió đồng chiều heo hút. Nhìn bố giờ chỉ còn lại là mô đất giữa cánh đồng hoang lạnh lòng cứ tự hỏi có bí mật nào còn dai dẳng và khủng khiếp hơn thế nữa? Có tình yêu nào chịu nhiều giày vò như tình yêu của mẹ?
Khi Khôi kể với mẹ về tình yêu của cô với anh. Mẹ không nói gì chỉ thở dài ngao ngán. Đêm đến, mẹ tỉnh giấc ra hiên ngồi hắt chiếc bóng đơn độc, cô liêu vào mảnh sân bàng bạc ánh trăng. Nghe tiếng chim quốc khản giọng gọi bạn ngoài vườn Khôi chợt thấy thương mẹ và cũng thương mình quá đỗi. Lúc Khôi chuẩn bị bắt xe xuống thành phố, mẹ chỉ dặn với theo một câu:
-Con đừng bao giờ làm cái bóng trong cuộc đời người khác. Đừng dẵm lên dấu chân của mẹ.
Nước mắt Khôi lặng lẽ chảy dài, cô không dám ngoảnh lại nhìn mẹ vì sợ sẽ không cất nổi bước chân để ra đi. Mẹ yêu bố rất nhiều, yêu đến cùng kiệt sức lực, yêu đến héo hắt một đời người nhưng bố mãi chỉ thương nhớ một người con gái khác. Dù người con gái ấy đã ra đi vì một tai nạn giao thông cách đây đã gần bốn chục năm. Mẹ từng bảo dù cố gắng thế nào mẹ cũng chỉ nắm giữ được thể xác bố mà thôi, còn trái tim ấy mẹ chưa từng chạm đến dù chỉ một lần. Nhiều lúc Khôi cứ tự hỏi thứ tình yêu mà mẹ dành cho bố rút cuộc là cao thượng hay mù quáng? Và liệu con đường mà Khôi đang đi có chút nào tươi sáng hơn không hay cũng chỉ là những đám mây mù lặng lẽ trôi qua một cuộc đời…

                                           * * *
Khôi xuống thành phố, lê từng bước chân mệt rã rời về phòng trọ. Suốt quãng đường từ bến xe về những ý nghĩ lộn xộn cứ giăng mắc trong đầu Khôi. Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt dáo dác của một chàng trai nào đó đang cố tìm kiếm người yêu giữa đám đông nhộn nhạo. Nhìn những cử chỉ sốt sắng, lo âu của những người xa lạ dành cho nhau tự nhiên lòng Khôi chùng xuống. Anh chưa bao giờ vồn vã với Khôi, kể cả những ngày cô trở về phòng trọ ướt sũng sau khi đã dầm mưa cả buổi. Hay khi thân xác Khôi chỉ còn mỏng manh như xác ve bước qua một mùa dịch sốt. Rõ ràng anh biết Khôi mơ hồ đến nỗi rất có thể sẽ bị một cơn gió cuốn đi nhưng anh vẫn không hề nắm giữ.
Phòng trọ ở tầng ba trên khu nhà tập thể, cầu thang âm u phả ra mùi ẩm mốc. Khôi bước mệt mỏi từng bước một, rồi bỗng ngập ngừng đứng trước cửa phòng mình. Khôi chỉ sợ khi mở cánh cửa kia sẽ chỉ thấy một căn phòng rỗng rễnh mà không còn có anh ở đó. Cảm giác trống trải tưởng sẽ quen mà bao lâu vẫn còn sợ hãi. Nhưng nếu có một ngày phải đối mặt với sự thiếu vắng anh vĩnh viễn… thì sao?
Khôi bỏ ngỏ câu hỏi, đẩy cửa bước vào phòng. Anh ngồi đó, hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ. Thấy bước chân Khôi, anh không quay lại, chỉ bảo:
-Em xuống rồi đấy à? Anh đợi em mãi vì chìa khóa cửa chỉ có duy nhất một chìa, anh lại cầm. Chỉ sợ khóa cửa rồi em lại phải mất công thuê người phá khóa.
-Anh lại định ra đi nữa sao?
-Vy nói cô ấy cần anh.
-Vậy tại sao anh không đi luôn đi còn đợi em làm gì?- Khôi cay đắng.
-Vì có thể lần này anh sẽ không bao giờ quay lại nữa. Anh thấy cần phải chào em một tiếng.
-Em ổn. Anh cứ đi đi.
Anh ngồi dậy, bước lại góc phòng. Khôi liếc thấy chiếc ba lô đã ních căng quần áo, ra là anh đã chuẩn bị xong xuôi cho sự ra đi lần này. Ra là Khôi chẳng là gì trong cuộc đời anh hết. Biết trước vậy rồi sao vẫn còn hụt hẫng. Lúc anh chuẩn bị bước ra ngoài bậc cửa, Khôi nhìn anh bằng ánh mắt van lơn như muốn nói “Đừng bỏ em ở lại”. Nhưng đáp trả Khôi là sự dứt khoát của anh, giống như người ta dứt khoát bán một món đồ, một con vật dù đã từng rất gắn bó với họ. Dù họ cũng tỏ ra tiếc nuối nhưng dẫu sao nó cũng chỉ là một món đồ và thiếu nó cuộc sống của họ chẳng có gì thay đổi. Ý nghĩ ấy liệu có quá cay nghiệt hay không?
Khi tiếng bước chân anh nhỏ dần rồi mất hút giữa vô vàn tiếng động của phố phường. Cũng là lúc Khôi biết mình không còn gì và cũng không nên chờ đợi nữa. Dù có thể anh sẽ lại trở về như bao lần ra đi khác nhưng chờ đợi để làm gì khi biết rằng đây sẽ không bao giờ là lần ra đi cuối cùng. Bỗng nhiên Khôi thấy sợ làm chiếc bóng của mẹ, sợ thứ tình yêu của mình giống như loài cây kí sinh mỏng manh cố ôm riết lấy bóng anh. Đến ngay cả thể xác của anh, Khôi cũng không thể nào nắm giữ. Vậy thì còn chờ đợi để làm gì…
Căn phòng này những mùa nắng mưa sẽ không còn một người con gái ngồi ngóng ra ngoài đường phố tấp nập để đợi một người. Không còn những bước chân ngập ngừng trên bậc cầu thang thoảng mùi rêu mốc. Không còn tiếng thở dài va vào đêm mỏng tang như gió…
Bởi Khôi sẽ ra đi…

Tạ Đức An

No comments:

Post a Comment