Wednesday, September 5, 2012

Mang giùm em một cốc nước cam...

Tôi muốn dâng trọn vẹn tất cả sự phức tạp của mình vào trái tim anh.



Tôi vốn không phải là một người phụ nữ đơn giản, bất cứ thứ gì đơn giản đều khiến tôi chán ngán. Bạn có thể thấy tôi hiền dịu hôm nay, ngày mai thức dậy lại thấy tôi xù lông nhím. Trong hai tư tiếng đồng hồ, tôi dành phần nửa cho những ý nghĩ thánh thiện nảy mầm. Còn dành một chút cho đỏng đảnh hững hờ, chút toan tính và đôi khi cả một chút cay độc cho đời. Thế nhưng dù có biến hóa giống một con tắc kè hoa thì cố hữu trong tôi dường như vẫn là một đứa trẻ sẵn sàng giãy nảy ra ăn vạ nhưng cũng sẵn sàng nũng nịu với đời. Phong chỉ yêu một phần ba con người tôi, sàng lọc ra những thứ tử tế để yêu còn lại anh thản nhiên quăng sang một góc. Còn tôi, tôi lại muốn dâng trọn vẹn tất cả sự phức tạp của mình vào trái tim anh. Anh cười bảo trái tim anh có bộ lọc rất tuyệt vời. Giống như hòm thư điện tử tự động lọc đi những lá thư vớ vẩn vứt vào thùng rác.
Tôi thường ăn mặc rất giản dị không quá cầu kì và đỏm dáng, anh bảo thế cũng ổn, đàn bà điệu đà quá anh không thích. Kì thực tôi thừa biết mình đẹp, chẳng cần quá chăm chút thì vẫn có sức hút với khối gã đàn ông. Tôi cũng hiểu anh yêu trước tiên vì tôi đẹp, sau đó là thứ dịu dàng mà anh thường nhìn thấy ở tôi trong mọi đám đông. Anh bảo:
-Phụ nữ hiền dịu tạo cho người đàn ông cảm giác an toàn. Đàn bà cá tính cũng tốt nhưng đôi khi làm đàn ông bẽ mặt.
Tôi đáp trả anh bằng một nụ cười nhạt thếch, dĩ nhiên anh chẳng bao giờ đủ tinh tế để nhận ra điều đó. Anh quen áp đặt mọi thứ cho người khác, ngay cả suy nghĩ của tôi anh cũng có tham vọng áp đặt nó mà không nhận ra mình đã sai lầm. Thế nên khi nhận được điện thoại gọi đến bảo lãnh cho tôi tại sở cảnh sát 113 vì tội gây rối trật tự công cộng, anh gần như sốc nặng. Hàng loạt câu hỏi “tại sao?” được anh đưa ra truy vấn nhưng chẳng nhận về được ở tôi một câu trả lời nào đủ để thỏa mãn anh. Tôi đọc được sự thất vọng trong mắt anh và cả một chút bẽ bàng của một kẻ nghĩ mình đã bị lừa. Anh bảo:
-Anh không ngờ em lại côn đồ như vậy đấy!
-Xin người! Người muốn em phải thế nào đây? Dịu dàng ư? Em không thể cứ mãi dịu dàng ngay cả khi người ta hất nước vào mặt mình. Em không làm như thế được.
-Một người đàn bà khôn khéo sẽ biết nhiều cách giải quyết hơn là dùng vũ lực như em. Trong khi các em là bạn bè với nhau, bạn bè sao phải làm như vậy?
-Phải! Vì em không phải là người đàn bà khôn khéo được chưa? Em là thế đấy! Rất sằng phẳng, có vay có trả. Tại sao em lại phải tử tế với một người mà sau rất nhiều nỗ lực đến phút cuối cùng vẫn nhận ra rằng người ta chẳng coi mình ra gì hết. Anh thấy mất mặt vì em đúng không? Xin lỗi nhé!
Tôi vùng vằng bỏ đi, Phong kiên quyết không níu lại. Nhiều ngày sau đó anh mặc nhiên bỏ lại tôi như thể đấy là cách anh muốn tôi phải ăn năn, xem xét lại mình. Nhưng kì thực tôi chẳng thấy cần phải áy láy điều gì, chẳng ai là hoàn hảo, tôi thì lại càng không. Thi thoảng người đời vẫn ném vào tôi những câu chửi thậm tệ, những lời cạnh khóe chua cay. Họ bảo tôi là con hoang, là đứa mắc dịch, là đồ mất dạy. Ừ thì tôi không có ai dạy dỗ vì tôi không có bố còn mẹ thì mải miết với những cuộc tình hờ. Từ bé tôi quen sống ở nhà một mình, sáng thì đi học, chiều kiếm củi rồi tha thần chơi một mình ngoài vườn vặng. Tối muộn thì thổi cơm, củi lúc nào cũng ướt khiến nước mắt tôi chảy xót. Mâm cơm với bát cà muối, đĩa cua rang và nồi canh rau tàu bay được bày ra. Tôi ngồi đợi mẹ ngoài hiên nhưng nhiều hôm mẹ không về, tôi nằm ngủ quên ngoài chõng tre, nửa đêm tỉnh dậy nghe tiếng vạc kêu mà buồn xơ xác…
Tôi không nhớ hết mặt người tình của mẹ, mỗi người bà dẫn về nhà một đôi lần, họ qua đêm rồi lại đi. Tôi thường nhắc về họ bằng một vài đặc điểm nhận dạng, khi thì chú đầu hói, chú tóc xoăn, chú da đen, chú mắt buồn. Thi thoảng thấy mẹ ngồi thẫn thờ ngoài hiên hay thở hắt ra là tôi biết một người đàn ông đã đi qua đời mẹ. Tôi không hề ghét họ, đơn giản vì nhờ có họ mà mẹ vui còn tôi dường như chẳng bao giờ làm cho bà vui được. Thỉnh thoảng, thường là những buổi tối mùa đông khi hai mẹ con ngồi sưởi ấm trong bếp, tôi bảo mẹ:
-Mẹ chọn lấy một người rồi dọn về nhà mình ở, mẹ đừng đi mãi nữa.
Mẹ nhìn tôi cười hiu hắt, độ mươi lần cười hưu hắt như thế thì tôi thành thiếu nữ còn mẹ khóe mắt đã hằn dấu thời gian nhăn nhúm. Mẹ không kịp dạy dỗ tôi nhiều điều thì tôi đã phải chạm ngõ cuộc đời với vô vàn va đập. Đến lúc mẹ không còn đủ sức để đi theo những người đàn ông nữa, mẹ quay lại ngôi nhà với mong muốn dạy dỗ tôi. Nhưng giống như cái cây, những cành cong thuở bé không được uốn nắn giờ sừng sững cong vênh ngạo nghễ trước con mắt khó chịu của người đời. Thi thoảng những câu chuyện về tôi đến tai mẹ, bà thở dài nhìn tôi ngao ngán mà không biết rằng đó phần nhiều là chuyện người dưng thêu dệt. Mẹ không có niềm tin ở tôi, phải chăng bà đã  đánh mất thứ quý giá của tình mẫu tử trong một cuộc hành trình rong ruổi nào đó của những năm tháng còn xuân sắc. Tôi không trách mẹ cũng chẳng buồn, có chăng là cười khẩy cái thói tốt đẹp giả dối của người đời. Tôi đơn giản chỉ là mang khuân mặt mộc của mình vì tôi không có tài trang điểm để khe đi khuyết điểm. Người thì bảo tôi dễ chơi tính thẳng như ruột ngựa nhưng nhiều người lại bảo tôi là kẻ khó lường..
                                              * * *
Trong những ngày dài chờ đợi Phong bận bịu hết dự án này đến đợt công tác khác tôi tìm đến quán cafe sách trên phố Linh Lang. Đấy là điểm đến mỗi tối thứ sáu, khi một tuần làm việc căng thẳng trôi qua tôi chọn cách  thả hồn vào sách. Ở nơi đây không có ai chạm vào thế giới của tôi, khuân mặt mộc cũng vì thế mà trở nên thánh thiện. Phong không khi nào đến đây, nhưng anh vui vì thấy tôi tìm thấy niềm vui lành mạnh, thứ niềm vui không làm anh mất mặt. Tại đây tôi quen Quang, một người đàn ông khá thú vị với vẻ ngoài bụi bặm và bản tính vừa hiền lành vừa hài hước. Tôi thường ví Quang như một loại thức uống giải nhiệt mùa hè khi đáp ứng những cơn khát đến cháy cổ, người như anh làm bạn thì thật tuyệt. Quang biết tôi cần một người để cảm thông hơn là một người thầy luôn thích chỉ tay xem việc nào đúng, việc nào sai, cái nào nên làm còn cái nào không. Chẳng thế mà Quang luôn đứng về phía tôi dù tôi biết những việc mình làm không phải điều gì cũng khiến anh thấy hài lòng. Tôi bảo:
-Lỡ có một ngày trong em một nửa là đàn bà, nửa là ác quỷ thì sao?
-Cũng vậy thôi! Quan trọng là em thành ác quỷ với ác quỷ còn trở về là đàn bà bên những người tốt là được. Trong chúng ta ai chẳng có một phần ác quỷ.
Mỗi khi được ở bên Quang tôi cảm thấy mình dịu dàng hơn bao giờ hết. Tôi vẫn có thể làm những việc mà mình muốn, đi đến những nơi mà mình thích và bộc lộ mọi suy nghĩ của mình. Tôi đến câu lạc bộ khiêu vũ vào thứ bảy, thi thoảng ngồi lai rai bia vỉa hè với mực khô. Cũng có khi không tránh nổi vài cuộc tranh luận gay gắt với đồng nghiệp rồi về trút lên đầu Quang trong cái cười hiền lành đến tội. Thiên hạ bảo tôi ghê ghớm, chanh chua còn Quang thì nhún vai bảo thế vẫn còn chưa đủ độ, là phụ nữ cũng không nên hiền lành quá. Quang tôn trọng sở thích và lắng nghe tường tận mọi suy nghĩ của tôi, điều ấy dường như hiếm hoi lắm tôi mới nhận được từ Phong.
Phong mang về một đống sách dạy nấu ăn, dạy chăm sóc con cái. Anh bảo:
-Là phụ nữ có nhiều cái nên biết càng ít càng tốt nhưng lại có một vài cái nên tường tận.
Tôi khẽ nhún vai, hỏi vặn vẹo:
-Những cái nên biết ít là cái gì vậy?
-Phụ nữ bớt thông minh thì yên cửa yên nhà. Những chuyện ngoài xã hội càng im lặng thì càng tốt.
-À! Cái này tạm gọi là chính sách ngu dân dễ cai trị đây mà.
Phong phì cười, nhìn xoáy vào mắt tôi bảo:
-Thế là em biết hơi nhiều rồi đấy.
Tôi giơ đống sách Phong mua về và hỏi:
-Còn cái này chắc là cái mà phụ nữ nên biết tường tận đúng không?
-Em lại thông minh quá rồi! Nữ công gia chánh không phải là phận sự của phụ nữa hay sao?
Anh kết thúc cuộc nói chuyện với vẻ rất hả hê. Anh là vậy lúc nào cũng thích hơn thua như đứa trẻ. Tôi chẳng biết tại sao lại yêu anh, cần anh và đôi lúc lại chỉ biết nhường nhịn anh như thế. Dù rõ ràng ở bên anh tôi ít khi thấy bình yên.
                                          * * *
Phong đi công tác trong Sài Gòn nửa tháng thi thoảng điện ra kiểm tra trình độ học nấu ăn của tôi. Thú thật tôi thuộc tuýp phụ nữ ẩu đoảng vụng về, điều ấy chắc hẳn đã làm Phòng phiền lòng ghê lắm. Gia đình anh vốn gia giáo, khuân khổ, cảm giác như tất thảy mọi thứ đều tinh tươm hoàn hảo. Tôi chưa bao giờ cảm thấy gần gũi khi bước vào ngôi nhà ấy dù cho có rất nhiều tiếng cười chào đón. Tôi muốn chạm vào những tiếng cười ấy, nâng niu nó trên tay nhưng khi tôi nhón từng bước nhẹ tiến lại gần thì chúng tan biến vào hư không ngay tức khắc. Có một chút xót xa khi nhận ra rằng thế giới ấy vốn không thuộc về tôi.
Quang biết tôi buồn chuyện tình cảm nên muốn dành nhiều thời gian an ủi, chuyện trò. Anh thường tự sắp lịch hẹn, cứ đến phút chót mới alô chẳng kịp cho tôi khước từ, nhiều khi còn không kịp tắm giặt để rũ hết thứ mùi công sở. Quang rất biết cách làm vui lòng người khác bằng tất cả sự chân thành và hài hước. Anh cũng biết sắp xếp mớ lộn xộn trong con người bướng bỉnh của tôi. Quang vừa cá tính vừa dịu dàng đến mức tôi cứ bị hút theo từng ánh nhìn, cử chỉ của anh. Giống như khi bạn đọc một quyển sách, có những lúc ngôn từ trong sáng mạch lạc dẫn dụ bạn cuốn theo. Lại có lúc mạch cảm xúc sâu lắng khiến bạn không đành lòng cắt đứt. Tôi cứ đi theo tiếng gọi trái tim mình như thế mà không biết rằng từng bước chân đã mang tôi dời xa Phong nhiều quá… Xa đến mức khi nghe Quang bảo:
-Anh muốn những buổi chiều bình yên bên em thế này sẽ kéo dài mãi mãi.
Thì tôi tưởng như có thể vứt bỏ lại tất cả chẳng thiết tha gì, ngay cả tình yêu dành cho Phong vốn đã nhiều mệt mỏi. Để chỉ cần được nắm tay Quang đi dạo, được nghe thấy những bình yên khe khẽ đang trỗi dậy ngập lòng. Phong không nhận ra những thay đổi trong từng ý nghĩ của tôi dù lúc nào anh cũng hãnh diện vì đã giữ tôi ở bên mình suốt bốn năm. Sự kiêu hãnh của một kẻ ban ơn, giống như người lớn vẫn hãnh diện khi nghĩ mình có công lớn trong việc dạy dỗ một đứa trẻ hư. Nhưng tôi vốn là một đứa trẻ hư ngầm sau cái bằng lòng ngoài mặt. Tôi vừa thương mà cũng vừa giận Phong ghê ghớm lắm.
Phong trở về sau chuyến công tác, anh nhắc về đám cưới và nhiều chuyện của tương lai bằng vẻ mệt mỏi. Anh bảo:
-Em nên ở nhà chăm sóc chồng con, cuộc sống bên ngoài phức tạp và nhiều cám dỗ lắm. Công việc của anh đủ để lo cho mấy mẹ con em một cuộc sống đủ đầy.
-Nếu em vẫn muốn đi làm thì sao?
Phong nhìn tôi, ánh nhìn như chẳng còn chút sức lực nào:
-Thì…tùy em vậy. Nhưng em là phụ nữ, chuyện thu vén gia đình, chăm sóc các con là quan trọng nhất.
-Hình như em làm anh mệt mỏi lắm thì phải?
Phong không trả lời, hướng ánh nhìn ra cửa sổ. Trong giây phút ấy tôi thấy hụt hẫng hơn bao giờ hết. Cảm giác thất vọng về Phong thì ít mà thất vọng về bản thân thì nhiều. Từ lâu tôi cứ cố giằng níu Phong chẳng hiểu vì lẽ gì. Hay nói đúng hơn là chúng tôi đang giằng níu nhau trong mệt mỏi mà không ai đủ dũng cảm chấm dứt nó. Trước lúc chia tay nhau ở công viên anh vén lại những sợi tóc mai xõa trên trán tôi và bảo:
-Vì em vất vả nhiều rồi nên anh muốn được chăm sóc cho em.
Khi Phong vừa quay người bước đi, tôi hít một hơi thật sâu để đủ can đảm nói với anh những lời chắt ra từ gan ruột:
-Chúng mình dừng lại đi anh!
                                            * * *
Cho đến tận khi nằm quận mình ôm nỗi cô đơn tròn trịa suốt nửa tháng trời mà không nhận được một lời hỏi han hay một dòng tin nhắn dù là giận dỗi, oán trách từ Phong. Tôi mới biết hóa ra mình chẳng là gì đối với Phong hết, một chút lưu luyến cũng không. Thứ tình cảm anh từng dành cho tôi phải chăng chỉ là sự thương hại nảy sinh từ lòng chắc ẩn trong con người vốn tử tế của anh. Hóa ra cái kết cục này là điều anh đã muốn từ lâu, tôi sớm đã linh cảm được mà sao ngay cả khi chủ động đón nhận nó vẫn thấy nhiều chua chát.
Trong suốt khoảng thời gian dài nhốt mình trong phòng để tự hàn gắn vết thương. Tôi đã không đến cafe sách trên phố Linh Lang cũng không một lần gặp Quang để nhận được sự vỗ về, an ủi. Nhưng tôi biết Quang vẫn dõi theo tôi dù luôn giữ một khoảng cách nhất định đủ để tôi không cảm thấy phiền lòng. Thi thoảng Quang gọi đến như chỉ để nghe tôi thở dài và kiên nhẫn chờ tôi trong yên lặng. Cho đến khi tôi không chịu nổi sự cô đơn trống vắng nữa nên đã nhắn cho Quang rằng tôi cần một người đi dạo cho bớt buồn. Thì Quang bảo sẽ mang đến cho tôi một cốc nước cam có bỏ thêm thật nhiều đường uống cho đời bớt đắng…

 Trang rêu!

2 comments:

  1. Một người bạn mà anh rất quý! Giúp đỡ anh nhiều và viết khá giỏi!

    ReplyDelete