Năm nay tôi hai nhăm hay hai sáu tuổi gì đó, tôi rất dốt tính toán ngay cả
tính tuổi của mình. Tôi cũng là người chóng quên. Quên cách chọn mua dưa hấu thế
nào cho ngon, quên trong ví mình có bao nhiêu tiền dù trước đó đã ngồi đếm đi
đếm lại. Tôi nóng nảy, thi thoảng cũng bốc đồng những thứ không gây tổn hại đến
ai. Bốc đồng để làm đời vui hơn sau những chuỗi buồn và bốc đồng đôi khi chỉ đơn
giản để thấy mình đang tồn tại. Anh thường bảo tôi luôn bức xúc thái quá trước
một vấn đề chẳng đáng để bận tâm và nhiều khi lại thờ ơ trước một vấn đề của
toàn nhân loại. Tôi cười...
Tôi có một trái tim yếu mềm, dễ mủi lòng ngay cả với những tên giết người,
cướp giật. Tôi rất sợ những cảnh đuổi bắt tội phạm. Trong khi hàng trăm người
chấp tay cầu mong cho một hiệp sĩ nào đó tóm cổ được người vừa giật cái túi xách
của một chị model. Thì tim tôi như muốn nổ tung theo từng bước chạy của tên
cướp, tôi mong nó vứt lại đồ vật rồi chạy thật nhanh, hoặc nấp vào một chỗ nào
đó để thoát thân. Khi người ta túm cổ được hắn, đấm đá túi bụi, tim tôi thắt lại
như thể người vừa bị bắt là em trai tôi, bạn bè tôi hay đồng bọn của
tôi...
Tôi sợ cả những phiên tòa chật cứng người xem. Khi tòa tuyên án tử hình,
người ta vỗ tay, bày tỏ thái độ hỉ hả với nhau, tôi dõi theo những con người co
mình lại vì đau đớn. Tôi đủ lý chí để hiểu rằng tội lỗi thì cần phải trả giá
nhưng tôi cũng có một người cha, người mẹ, người em, đủ để thấy đau trước những
mất mát không gì bù đắp nổi của đồng loại mình. Bạn bảo tôi:
-Sẽ có ngày mày bị đám đông dìm chết bởi cái sự thương hại không đúng chỗ
đó.
Tôi ngồi cười lơ ngơ mà nghe tìm mình rớm máu.
Tôi thương họ bởi đơn giản họ đang là kẻ yếu.
* * *
Khi tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm co quắp ngoài bờ biển. Gió biển thổi vào
một luồng khí mặn xót và lạnh thấu xương. Tôi mệt mỏi cố ngẩng lên nhìn quanh
quẩn, không có một bóng người, chỉ tiếng u u của đại dương vây bủa tôi bằng một
thế giới cô độc đến tàn nhẫn. Biển hoang vắng đến mức tôi nhận ra rằng chưa có
một bước chân người nào từng đến đây, điều đó chứng tỏ không ai kiếm tìm tôi, đi
theo tôi dù họ biết tôi sẽ đi tìm cái chết.
Tôi đã đi bằng cách nào đến bờ biển này? Đó là cả một hành trình dài bất tận
trong tâm tưởng. Gia đình, tôi yêu họ như cái cách bạn yêu một ai đó hơn cả
chính bản thân mình. Họ chi phối trái tim tôi bằng những rạn nứt, bóc tẽ đến
cùng cực suốt ngày đêm để rồi thi thoảng lại xoa dịu tôi bằng những niềm vui hời
hợt. Tôi đã chấp nhận tất cả chỉ vì tôi yêu họ, cho đến một ngày họ mang tôi ra
làm vật thế thân, trao đổi tôi như một món hàng thì tôi vẫn biết rằng mình còn
yêu họ lắm...
Cha tôi, cái trụ cột của ngôi nhà dột nát đã mang thân phận cả gia đình đặt
lên gánh bạc đỏ đen. Đã rất nhiều lần tôi mang tiền đến cứu ông về bình thản như
một đứa trẻ mang áo nilong đi đón cha trong một chiều mưa bất chợt. Tôi mang ông
về cho cái nhà dù rách nát đến đâu vẫn còn cái trụ cột, dù cái trụ cột ấy có
đứng chơ vơ giữa đất trời thông thống gió mưa thì nó vẫn là cái trụ cột, có bổn
phận và trách nhiệm của nó. Dù chỉ ngày một, ngày hai cái trụ ấy lại bỏ đi, lại
thành cây gỗ mục vô dụng nhà người khác thì vẫn là cha của mấy anh em tôi, là
chồng của mẹ tôi.
Mẹ tôi, sợi dây héo úa, tàn tạ theo thời gian đã là nỗi lo của tôi bao đêm
trắng. Đã có lúc tôi nói với mẹ rằng “Mẹ chạy đi! Chạy thật xa cái gia đình này
đi để sống. Để kiếm tìm hạnh phúc cho mình”. Mẹ đã khóc, đã ôm chặt mấy anh em
tôi trong mỗi cơn say của cha như thể mẹ sẽ không bao giờ rời bỏ những đứa con
của mình. Cho dù phong ba đã nổi lên, cho dù trời đang dần sập xuống. Nhưng
cuối cùng cái trái tim héo hắt ấy lại làm tôi đau đớn. Khi tôi tận mắt nhìn thấy
mẹ và người đàn ông khác làm tình trong chính ngôi nhà rách nát tôi vẫn nỗ lực
vá víu hàng ngày. Người đàn ông ấy vẫn mang bộ mặt của một người chú đối với mấy
anh em tôi, người bạn từng theo đoàn quân Nam tiến chiến đấu sống chết cùng cha.
Đã có lúc tôi coi ông như một người đàn ông tốt, ngay cả bố, tôi cũng chưa bao
giờ có cái nhìn ưu ái vậy. Phải khó khăn lắm tôi mới học được cách nhìn nhận mặt
người, nhưng tôi đã thất bại hoàn toàn ngay từ những cái nhìn đầu tiên
ấy.
Ngày bố gọi tôi về ngồi trước mặt một người con trai lạ là khi tôi nhận ra
mình chẳng còn lại gì trong gia đình này cả. Tôi biết người con trai ấy, gã tên
Vũ. Người vẫn được cả làng gọi là công tử nhà giàu, thích tiêu xài, hưởng thụ
hơn là lao động. Gã sống theo chủ nghĩa xê dịch và coi đàn bà như một sản phẩm
giải trí chỉ dùng một lần rồi vứt. Vũ ngồi nhìn tôi đăm đăm, đôi mắt hiện rõ vẻ
chán chường và như đang có phần cam chịu. Bố ngửa cổ tu xong một cốc rượu to rồi
bảo tôi:
-Nhà ông Hùng và cậu Vũ có ý xin con về làm dâu. Cha tính rồi, như vậy là
phúc con lớn lắm đấy. Liệu hai đứa bảo nhau mà thu xếp, chọn ngày lành tháng tốt
mà làm lễ cưới.
Tôi nhìn cha, nhìn trân trân một lúc, nước mắt muốn ứa ra. Tôi thừa hiểu cha
đồng ý gả tôi cho gã trai công tử mà xưa kia ông vẫn coi là đồ không có học, đồ
phá gia chi tử là vì lẽ gì. Ông cần tiền để chuộc mình ra khỏi vài chủ nợ lúc
nào cũng hằm hè chực đánh. Ông cần tiền để lại lao vào trò chơi đen đỏ, để mua
chút vui, để chỉ nghĩ đến những cảm giác của ông. Còn tôi? Như thể tôi chưa bao
giờ được ông bón cơm, nựng nịu, như thể tôi chỉ là đứa con nuôi ông nhặt ở gốc
đa đầu làng chứ không phải ruột già máu mủ.
Tôi nhìn Vũ bằng ánh mắt hoang hoải tột độ.
Có lẽ Vũ hiểu vì gã đã gặp rất nhiều hạng phụ nữ trên đời. Có thể gã đã chồn
chân, muốn cưới một người vợ cho xong nghĩa vụ. Cưới một cô giáo như tôi thì
càng êm ấm cho một gia đình vốn đã chẳng có gì đảm bảo từ một người đàn ông như
Vũ. Tôi không yêu Vũ, gã cũng chẳng có chút tình cảm gì với tôi vậy thì tại sao
lại phải gắn kết nhau bằng những bổn phận vốn đã rất thiêng liêng ấy. Tôi nhìn
Vũ và nghĩ liệu chúng tôi có thể hôn nhau và làm tình không khi mà chúng tôi
chẳng có chút xúc cảm gì về nhau cả? Rồi nếu có thể thì những đứa con khi được
sinh ra, chúng sẽ sống ra sao trong một thế giới chỉ tồn tại hai từ “bổn phận”.
Dù tôi và Vũ không nói với nhau một lời nào, nhưng tôi tin gã đọc được dòng suy
nghĩ của tôi. Vì như tôi đã nói đấy, hạng đàn bà nào chắc gã cũng đã từng gặp
trên đời.
Tôi và Vũ đã chia tay trong cái ngửa mặt lên trời cười khan của cha. Trong
giây phút ấy tôi nghĩ mình đã chết.
* * *
Tôi yêu anh đã sáu năm. Đủ thời gian để nghĩ về trách nhiệm với nhau hơn là
một tình yêu của trái tim mách bảo. Tôi luôn nghĩ chúng tôi là của nhau như là
định mệnh chẳng có gì thay thế được. Dù có đôi lúc trái tim tôi cũng rung động,
xao xuyến về một người đàn ông khác. Họ lướt qua cuộc đời tôi như một cơn gió
mang theo dải lụa mềm chạm vào trái tim nhạy cảm của tôi. Nhưng tôi vẫn yêu anh,
chăm chút và bấu víu bởi tôi luôn nghĩ rằng nếu một ngày nào đó tôi bị cuốn trôi
tất cả thì ít nhất anh sẽ vẫn biết cách ở bên cạnh tôi thầm lặng. Nhưng tôi đã
lầm, khi cần anh cũng sẵn sàng ruồng bỏ tôi với đôi chút tiếc nuối còn đọng
trong khóe mắt. Như thể vứt đi một lọ hoa chưa tàn để cắm vào một loài hoa khác
tươi hơn. Anh yêu Yến, đứa bạn gái thân vẫn thường dạy tôi cách đi mua dưa hấu
và lèm bèm tôi đủ thứ chuyện trên trời.
Có thể tôi là người đãng trí hay một kẻ bốc đồng thật nhưng tôi lại nhớ rất
lâu những nỗi đau mà đời đã ném vào mình. Tôi nằm đây ngay bên bờ đại dương này
để thấy mình là vỏ ốc. Tôi sợ hãi mọi thứ xung quanh, sợ hãi đến mức tôi tưởng
như mình đang bị hô hào đuổi bắt hay đang đứng trước vành móng ngựa chuẩn bị
nghe tòa tuyên án tử hình. Những người xung quanh tôi đang nín thở chờ đợi một
kết quả tồi tệ nhất sẽ đến với tôi để rồi hả hê, nhẹ nhõm. Đến lúc tôi biết chắc
chắn cái chết sẽ đến với mình, bản năng ham sống sợ chết lại trỗi lên. Tôi cãi
chủ tọa rằng sao họ lại có thể kết tội một người vô tội như tôi? Tôi có tội lỗi
gì ngoài cái tội đã yêu thương người khác quá nhiều. Yêu thương họ hơn chính bản
thân mình, luốn cố gắng áp sát tai nghe từng nhịp tim họ đập để đến giờ thì tim
tôi đang dần ngừng đập.
Hóa đó chỉ là tưởng tượng của tôi thôi. Thực tế chẳng có một cuộc rượt đuổi
nào hết cả. Không một ai đi theo tôi trong suốt cuộc hành trình dài bất tận đi
tìm ranh giới giữa sự sống và cái chết. Có thể sáng mai biển sẽ dâng sóng cuốn
tôi đi. Lòng đại dương bao la và lạnh quá. Chưa bao giờ tôi lại thấy sợ hãi sự
cô độc đến thế. Cô độc và nỗi đau, hai thứ đó như đã dìm tim tôi xuống tận đáy
đại dương rồi. Nhưng biết đâu đấy, ngay hôm sau nếu biển cả chưa kịp dậy sóng
cuốn tôi đi thì rất có thể tôi sẽ nghĩ lại, sẽ quên rằng hôm qua họ làm đau mình
để lại học cách yêu thương họ. Tự nhiên trong giây phút này tôi lại nhớ đến lời
một ai đó từng nói với tôi rằng những nỗi đau như những hạt cát nằm trong
mình con trai, rồi nó sẽ chắt chiu thành hạt ngọc.
Trang rêu!
Cái này hợp với tâm trạng của tôi!
ReplyDeleteQuen!
ReplyDelete