Mấy đêm nay thức chờ chồng, chị nghe thấy tiếng gà trống báo canh đơn độc |
Khu phố mà vợ chồng chị mới chuyển đến ở khá yên tĩnh. Có lẽ cũng vì điều đó
mà khi đến xem ngôi nhà có ban công rực rỡ sắc hoa này chị đã đồng ý mua luôn.
Nhà nằm sâu trong hẻm, có một khoảng sân rộng được che mát bởi giàn hoa bìm bìm
tím ngát. Kể cũng lạ, giữa thành phố chen chúc, chật chội này kiếm ra một góc
nhỏ có màu sắc của thôn quê như thế thật khiến con người ta cảm động. Lạ hơn nữa
là mấy đêm nay nằm trằn trọc chờ chồng đi tiệc tùng về khuya, chị nghe thấy
tiếng gà trống báo canh đơn độc vang lên thảng thốt ở nhà kế bên. Một cảm giác
bùi ngùi thương nhớ cố hương chảy tràn trong tâm trí chị. Chị bỗng thấy thương
chú gà trống khi một mình cất tiếng gáy đến khản cổ mà vẫn không một tiếng gáy
của đồng loại nào đáp lại. Nó cũng giống như việc chị thao thức chờ anh bao đêm
dài trong căn phòng lạnh lẽo này mà anh không thèm đếm xỉa. Cảm giác mình đang
bị bỏ rơi cứ giày vò tâm can chị.
Chị sinh ra trong một gia đình nghèo ở quê. Học hết cấp III thì xin vào một
nhà máy may ở thị xã vừa học việc vừa làm. Cũng tại đây chị gặp và quen anh sau
nhiều lần anh về thăm cơ sở sản xuất. Công ty mà chị làm việc là một chi nhánh
nhỏ của công ty mẹ đặt trên thành phố do anh làm giám đốc. Trời phú cho chị nhan
sắc hơn người nhất là với đôi mắt lúc nào cũng vời vợi buồn như ẩn giấu nhiều
điều thầm kín. Nên sau này khi thành vợ thành chồng, anh thú nhận rằng ngay từ
cái nhìn đầu tiên anh đã muốn bao bọc, chở che cho Chị. Chị lúc nào cũng thật bé
nhỏ, mỏng manh trong mắt anh, cảm tưởng như nếu anh không nắm chặt thì chị sẽ
tan biến như mây khói. Đã có lần chị từng hỏi:
-Sao giữa bao nhiêu cô gái xinh đẹp hơn hẳn em về mọi mặt, anh lại chọn
em?
Anh cười bảo:
-Vì ở bên cạnh em, anh cảm thấy bình yên.
Nhờ câu nói ấy nên dù phải vượt qua biết nhiêu khó khăn, cấm cản từ phía gia
đình anh mà chị vẫn vững tin vào tình yêu ấy để đến được với nhau. Chị chỉ chỉ
nghĩ đơn giản một điều anh sẽ bảo vệ khoảng trời bình yên ấy. Bởi vì trước hết
bình yên là điều mà anh hay bất cứ người đàn ông nào cũng thật sự cần. Chị theo
anh về làm dâu thành phố, hàng ngày tự vỗ về trái tim mình đừng quá chông chênh
giữa nhịp sống nơi này. Chị từng nghĩ chỉ cần có anh bên cạnh thôi là mọi chuyện
rồi sẽ ổn. Chị sẽ nhẫn nhịn để làm một người con dâu tốt trong hàng núi ngôn từ
đay nghiến cay nghiệt của nhà chồng hàng ngày vẫn dội vào tai chị. Anh không
phải nghe những lời nói đó, anh bận bịu với công việc và những mối mối quan hệ
xã giao nhì nhằng mà chị chẳng bao giờ hiểu nổi. Khi anh bước chân ra khỏi bậc
cửa cũng đồng nghĩa với việc chị phải lên giây cót tinh thần để tự chiến đấu với
sự cô lập trong ngôi nhà giàu có mà lạnh lẽo. Chị bắt đầu sợ tiếng gõ mõ tụng
kinh của mẹ chồng. Chị ám ảnh hương hoa sen vẫn đặt trên bàn thờ phật. Chị hoảng
hốt trước những lời tử tế đầu môi che mắt thiên hạ. Chị cảm giác mình đang héo
mòn, tan nũa ra từng ngày, từng ngày một…
Khi chị không còn đủ nhẫn nhịn cũng là lúc anh nhìn thấy những vết nứt toang
hoác của gia đình. Và cũng là lúc chị nhận ra mình không phải là người quan
trọng nhất đối với anh. Thế nên ngay cả khi có mặt anh trong ngôi nhà thì chị
vẫn là người bị cô lập bằng hàng mớ luân lý, phép tắc của mẹ chồng. Đã đến lúc
chị cần phải bước chân ra khỏi ngôi nhà. Nếu không rất có thể một ngày nào đó
thức dậy vì không thể chịu đừng được mà chị tìm đến cái chết để giải thoát khỏi
nỗi ám ảnh này. Để ổn thỏa mọi việc, anh mua căn nhà nằm trong hẻm yên tĩnh này
cho chị. Cũng từ đấy anh như biến thành một người đàn ông hoàn toàn khác. Ngày
của chị bây giờ chỉ vẻn vẹn trong hai chữ “chờ chồng”. Chị chờ anh cười với chị
một tiếng, nói với chị một câu. Chờ anh đi làm về bên mâm cơm nguội ngắt. Nửa
đêm chờ tiếng bước chân anh đi vào phòng rồi nằm quay lưng với chị. Những phút
giây ân ái vợ chồng đã không còn đều đặn, mặn nồng như thể anh đã không còn hào
hứng. Nên chị cứ chờ anh của những ngày xưa…Đã có lúc chị nghĩ chẳng mấy chốc mà
chị cũng hóa đá vọng phu.
* * *
Tiếng gà trống lại gáy dáo dác cả góc phố lúc về đêm. Anh đã ngủ say trong
hơi men phả nồng nặc cả căn phòng. Chị nằm quay lại ôm chồng thấy anh cựa mình
hất tay chị ra, miệng lẩm bẩm gọi tên một người con gái khác. Chị úp mặt vào
lưng chồng cố kìm nén bao thứ cảm xúc rối rắm cứ trực trào lên ứ nghẹn. Những
tiếng gọi lẩm bẩm của anh đánh thức thứ linh cảm rất đàn bà trong chị. Nỗi lo sợ
váng vất đâu đó trong ngôi nhà này chị đã cảm thấy từ rất lâu rồi nhưng chưa thể
gọi rõ thành tên. Cái tên người phụ nữ lạ hoắc nào đó được thốt ra trong cơn say
của chồng cũng giống như những giọt nước mắt chảy ra từ một giấc mơ. Tất cả đều
thành thật đến trần trụi và tàn nhẫn. Lẽ nào… Có lẽ nào…
Chị đang rối bời với mớ suy nghĩ hồn độn, thì thấy tiếng điện thoại anh rung
trong túi áo khoác mà lúc về anh quẳng nó ngay ở đầu giường. Tiếng rung ngắn,
chị đoán đó là tin nhắn. Ai còn nhắn cho chồng chị vào giờ này chứ? Mà từ trước
đến giờ kể cả khi còn yêu nhau anh cũng không có thói quen nhắn tin với ai, anh
bảo có việc gì thì thì gọi ngay cho đỡ mệt. Hay là tin nhắn của tổng đài? Dạo
này chị cũng hay nhận được mấy kiểu tin nhắn linh tinh báo các chương trình
khuyến mại, tin rác quảng cáo game rồi cả tin lừa đảo nhờ bắn tiền qua điện
thoại… Ôi! Thời buổi này chỗ nào cũng thấy lừa đảo, thật chẳng biết đằng nào mà
lần. Nhưng bây giờ là nửa đêm rồi, chị chẳng bao giờ thấy tin nhắn lừa đảo hay
tin nhắn của tổng đài gửi vào lúc trái khoái này. Vậy thì rút cuộc là của ai?
Nếu ở công ty hay ai đó có việc gì quan trọng thì đã gọi điện rồi. Cảm giác bất
an ngày càng lớn dần lên trong chị. Khẽ nhòm dậy nhìn anh đang ngủ say, chị
luống cuống mò tìm điện thoại trong túi áo. Một tin nhắn, một cái tên viết tắt
“V” và dòng tin ngắn gọn nhưng đủ khiến chị điếng lòng. “Anh đã về đến nhà
chưa? Chuyện hôm nay em xin lỗi. Em thương anh!”. Chị xóa tin nhắn, để lại
điện thoại vào chỗ cũ. Từ từ nằm xuống giường, nhắm chặt mắt để mặc dòng lệ chảy
ngập cả đêm dài…
Sáng hôm sau anh thức dậy uể oải, nhìn lướt qua bữa sáng chị nấu được bày
biện trên bàn ăn. Anh bảo:
-Từ mai em ăn sáng lúc nào thì nấu. Anh đến ăn cùng mấy anh em trong công
ty.
Lúc anh bước ra khỏi cửa, chị dặn với theo:
-Anh uống ít rượu thôi. Hôm qua anh say nói linh tinh suốt đêm đấy.
Anh bỗng đứng khựng lại, không quay đầu lại phía chị, chỉ hỏi nhỏ:
-Anh đã nói gì à?
Chị cười bảo:
-À không! Chỉ là anh gọi tên một ai đó. Rất lâu.
-Say ấy mà. Nói lung tung em đừng để ý.
Chị quay vào nhà, ngồi rất lâu dưới chân cầu thang rồi quyết định đi siêu thị
mua sắm ít đồ, tủ lạnh đã trống không từ hôm qua. Trên đường về chị tạt qua shop
quần áo đang treo bản giảm giá. Chị lựa mãi không được bồ đồ nào ưng ý nhưng vẫn
cứ kiên nhẫn lục đi lục lại từng quầy hàng. Mỗi bộ đồ chị thử rất lâu nhưng soi
gương lần nào cũng chỉ thấy đôi mắt mình thâm quầng và khuân mặt đã xuống sắc
nhiều. Chị đã quên không tô một chút son môi cho tươi tắn, mà từ lâu lắm rồi chị
không có thói quen trang điểm khi ra ngoài. Cũng lâu lắm rồi chị không mua sắm
gì cho mình. Chị vẫn giữ thói quen mặc lại những bộ đồ đã cũ như chính bộ váy
chị đang mặc, nhìn qua gương chị nhận ra nó nhàu nhĩ mất rồi. Lựa nhanh mấy bộ
trong đống quần áo vừa thử, chị bước vội ra khỏi shop để tránh nhìn vào các tấm
gương và cửa kính được đặt ở nhiều nơi. Dù hai tay đã nặng trịch đồ nhưng chị
vẫn muốn đi đâu đó nữa. Cũng chẳng biết có gì cần phải mua, có ai cần phải gặp.
Nhưng đơn giản là chị không muốn trở về nhà vào lúc này. Đơn độc lắm. Mà chỗ chị
đứng đã là lối rẽ vào ngõ phố nơi chị ở. Giá mà chị có một ai đó thân quen ở
thành phố này chắc chị đã chạy đến đổ ập vào lòng họ mà khóc cho khuây khỏa.
Nhưng đáng tiếc chị không còn ai hết, ngoài anh…
Đêm nay chị không chờ anh về. Trời mưa sấm chớp rất to. Chị nhớ không nhầm
mình đã từng nói với anh là chị sợ nhất khi phải ở một mình đêm sấp chớp. Chỉ
không dám chắc anh sẽ nhớ điều đó. Cuộc sống của anh có quá nhiều mối bận tâm
hơn chị. Đêm nay chị chỉ nằm chờ tiếng gà gáy báo canh. Chị đoán nó là một con
gà trống tre vì tiếng gáy nhỏ. Chị đoán đêm nay mưa chắc hẳn nó sẽ buồn mà gọi
bạn lâu hơn. Nhưng chị chờ mãi…chờ mãi mà không thấy tiếng gà gáy. Đã hơn ba giờ
đêm, nhẽ ra nó phải gáy được mấy canh rồi. Có thể tiếng sấm chớp to làm nó hoảng
sợ mà không xác định được thời gian. Chị đi chậm từng bậc cầu thang, đi ra ban
công nhìn sang sân thượng nhà bên cạnh dõi mắt tìm chú gà trống thường được nhốt
ở đó. Con gà trống nằm gục đầu xuống đất, có lẽ nó đã chết cóng vì mưa lạnh. Mưa
cũng đang trút xuống lòng chị tái tê, mưa lạnh thấu vào xương thịt…
* * *
Chị tỉnh dậy trong bệnh viện, đầu óc đau như búa bổ. Thấy anh ngồi bên cạnh
với ánh mắt đầy lo lắng. Anh hỏi han chị dồn dập. Anh siết chặt đôi bàn tay chị
trong tay anh. Đúng lúc đó cô y tá vào kiểm tra tình hình sức khỏe rồi dặn
chị:
-Chị bị cảm do ngấm mưa. Vết thương ở đầu cũng không nặng lắm, chỉ là xây
xước nhẹ. Chị có thể xuất viện ngay ngày hôm nay được rồi. Nhưng chị lưu ý vì
chị đang mang thai, nhất là thời kì đầu nên chú ý giữ gìn sức khỏe.
-Tôi đang mang thai sao?
-Phải! Chẳng nhẽ chị vẫn chưa biết mình đang mang sao? Chị nên tránh mọi va
đập, cũng đừng để ngấm mưa như thế này sẽ rất nguy hiểm.
Chị như không còn tin vào tai mình nữa. Niềm mong mỏi bấy lâu nay của chị
không ngờ lại đến đúng lúc chị tưởng chừng như không thể gắng gượng được hơn.
Việc có con lúc này giống như một phép màu. Đầu óc chị cứ quanh quẩn ý nghĩ về
đứa bé. Nó sẽ giống chị hay giống anh? Nó là con trai hay con gái? Nếu con trai
chị sẽ đặt tên là Hùng, còn nếu là con gái thì chị và anh còn chưa kịp nghĩ. Chỉ
cần tưởng tượng cảnh sẽ có một đứa nhỏ bi bô chạy đùa dưới khoảng sân biếc tím
là chị thấy hạnh phúc quá chừng.
Anh nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh chị, đưa tay vuốt gọn những lọn tóc mai trên
chán vợ. Khó khăn lắm anh mới có thể thốt lên:
-Anh xin lỗi! Xin lỗi hai mẹ con em! Từ giờ anh sẽ không để em phải lo lắng,
buồn phiền nhiều như thế nữa.
Chị nhắm mắt, để yên tay mình trong tay anh, nói nhỏ:
-Em đau đầu quá. Chẳng nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra đêm qua nữa. Chắc là do em
vội vàng cất quần áo nên bị trượt chân ngã. Từ giờ em sẽ cẩn thận hơn. Anh đừng
lo.
Chị đặt tay anh lên bụng mình, nhẹ nhàng vỗ về con. Chị tin đêm giông gió đã
qua rồi. Ơn trời là con chị không sao. Có con bên đời chị tin mình sẽ biết cách
để thứ tha và gìn giữ mái ấm này. Chị ngước lên nhìn anh, khẽ cười
bảo:
-Chúng mình về nhà thôi anh.
Có con bên đời chị tin mình sẽ biết cách thứ tha... |
Trang Rêu!
Giọng văn và lối kể của chị tự nhiên quá! Có lẽ từ giờ em sẽ làm fan hâm mộ của chị! Có truyện nào mới chị tung lên fb cho em đọc với nhé!
ReplyDeleteCảm ơn bạn!
Delete