Hai người đã lạc mất nhau dù đã đính hôn và đang sống trong 1 thành phố nhỏ bé này |
Chị và anh đã đính hôn và vẫn sống trong cùng một thành phố. Hàng tháng họ
vẫn gặp nhau ít nhất một lần, anh vẫn thực hiện trách nhiệm với người vợ chưa
cưới của mình. Người ngoài thì thấy rằng họ vẫn đang rất bình yên, hạnh phúc.
Chỉ có những người trong cuộc như chị mới biết rằng hai người đã lạc mất
nhau.
Chị là giáo viên dạy văn của một trường cấp III trong thành phố, còn anh là
hướng dẫn viên du lịch. Mới nghe đã thấy hai nghề nghiệp có những đặc điểm và
nhịp sống khác nhau. Anh thích những chuyến đi của mình, sự thay đổi không khí
liên tục ấy tạo cho anh sự năng động mà bất cứ người trẻ nào cũng mơ ước. Công
việc của chị thì khác, một ngày gần mười tiết học, vẫn là những tác phẩm ấy, bài
giảng ấy và những khuân mặt học trò đầy trầm tư hay tinh nghịch ấy. Chị rất yêu
nghề, nhưng đôi khi sự lặp đi lặp lại ấy cũng khiến nàng buồn chán. Phải là
người có bản lĩnh nghề nghiệp và yêu nghề lắm chị mới có thể vượt qua được những
phút giây nản lòng. Nhiểu lúc anh đùa:
-Xem ra chỉ có sự lãng mạn của một cô giáo dạy môn văn là sợi dây mỏng manh
nối kết anh lại với em.
Chị cười. Nghĩ anh nói thật đúng, nếu chị là một giáo viên dạy toán hay bất
cứ môn gì khác có lẽ mỗi lúc gặp nhau cả hai người sẽ chẳng có gì nhiều để nói
với nhau. Tình yêu đến lạ kì, trước kia chị vốn không tin vào thứ tình yêu sét
đánh. Nhưng chị lại là người yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy.
Dịp 20-11 năm ngoái nhà trường có tổ chức cho các giáo viên đi du lịch ở Sapa
hai ngày nghỉ cuối tuần. Người dẫn tour chuyến đi ấy là anh, khỏe khoắn trong bồ
đồ thể thao mùa đông, mặc cho cái rét buốt giá dưới 100c của cơn gió
mùa bất ngờ ập đến, anh vẫn hoạt bát nói cười, hướng dẫn, giúp đỡ và chia sẻ với
mọi người trong đoàn. Anh chu đáo đến từng chi tiết nhỏ, anh lo cho sức khỏe của
mọi người hơn lo cho chính bản thân mình. Điều ấy khiến chị cảm động và ấm áp.
Trong suốt chuyến đi cảnh sắc của Sapa không lôi cuốn chị bằng chính nụ cười
luôn thường trực trên môi anh. Dường như anh cảm nhận được sự quan tâm ấy, anh
cũng dành cho chị sự quan tâm đặc biệt. Dù suốt hai ngày trời hai người không hề
chò chuyện riêng tư. Trong buổi tối cuối cùng, cả đoàn giao lưu với nhau, chị
đọc một bài thơ tình của nhà thơ Bằng Việt. Khi đọc đến bốn câu thơ:
Có chút gì thích thú rất thơ ngây
Là dự đoán về nhau mà không cho nhau biết
Là nghĩ ngợi nhiều điều, mà nghĩ chưa tới hết…
Hạnh phúc gieo từng chuỗi ú tim dài…
Dù không hướng ánh mắt mình về phía anh, nhưng chị biết anh đang nhìn mình
đầy ý tứ. Tình yêu của họ bắt đầu đầy lãng mạn như thế. Anh vẫn trở về thành phố
một lần trong tuần sau những chuyến đi, để được đứng ở cổng trường chờ chị. Hẹn
hò trong một quán cafe, anh mải mê kể về những chuyến đi, những vùng đất mới,
những con người xa lạ mà cũng đầy gần gũi. Những trải nghiệm của anh làm chị ấm
lòng, nhưng đôi khi trong chị lại gợn lên một nỗi hoang mang, hoài nghi đến lạ.
Anh vẫn thích ngồi nghe chị đọc thơ, đôi khi cao hứng chị ngâm lên khe khẽ. Đã
có lần anh bảo:
-Mẹ anh mất sớm, mỗi khi nhớ đến mẹ anh lại nhớ quay quắt giọng mẹ ru con.
Ngày xưa mỗi đêm, mỗi ngày anh đều được nghe lời mẹ ru đứa em trai đầy ấm áp.
Nghe vừa bình yên vừa buồn đến lạ. Bây giờ mỗi khi nghe em ngâm thơ, anh lại
thấy có cái gì đó rất giống những điệu hát ru của mẹ.
Chính trong những phút giây ấy, chị thấy anh gần gũi hơn bao giờ hết. Nhưng
chị không muốn nhìn thấy anh buồn, mỗi khi nghe anh thở dài chị thấy mình có
lỗi.
Chị rất muốn chia sẻ những chuyến đi của anh dù chị chẳng hiểu nhiều về nó.
Nhưng sự lắng nghe đối với anh dường như là chưa đủ, cái bến bờ bình yên cho anh
trở về sau những chuyến đi không đủ níu giữ anh. Thế nên những chuyến đi của anh
bắt đầu dài hơn, có khi một tháng anh mới trở về thành phố một lần. Chị đã quen
với việc mỗi chiều thứ sáu khi tan trường, chị ra cổng ngóng anh. Dù biết là anh
chưa về, những ngày cuối tuần như dài ra bất tận.
Càng ngày anh càng yêu những chuyến đi của mình, được đắm chìm trong cảnh sắc
thiên nhiên tuyệt vời khắp ba miền đất nước. Anh được gặp gỡ nhiều người, những
mối quan hệ luôn luôn mới ấy khiến anh không còn nhiều thời gian dành cho chị,
dù chỉ là nhớ về nhau. Cuộc sống mỗi ngày mỗi cuốn anh đi xa chị. Anh hiểu và
đôi khi anh buồn vì nghĩ rằng mình không phải là bờ vai cho chị dựa. Nhưng họ đã
đính hôn, đơn giản vì anh biết chị là người phụ nữ của gia đình. Một người vợ
thủy chung luôn chờ anh trở về bên bậc cửa, một người mẹ khéo léo nuôi dạy những
đứa con bé bỏng. Một người con dâu hiếu thảo với cha già. Một người chị dâu đủ
tình yêu thương, sự khôn khéo để bao bọc những đứa em, khi mẹ anh mất sớm. Biết
bao nhiêu người đàn ông trên thế gian này đang cần một người phụ nữ như chị,
nhất là những người theo chủ nghĩa xê dịch như anh.
Ngày đính hôn, cha anh mừng mừng tủi tủi, nắm tay hai con dặn dò:
-Hai đứa nhớ phải hết lòng thương yêu nhau. Bố không sống được bao lâu bên
các con nhưng lúc nào bố cũng mong rằng các con sống hạnh phúc bên nhau. Cha mẹ
ngày xưa nghèo còn đùm bọc nhau vượt qua biết bao nhiêu khó khăn, các con bây
giờ đứa nào cũng có công ăn việc làm ổn định, tương lai sáng sủa hơn nhiều. Muốn
thương yêu nhau thì trước tiên phải học cách tôn trọng, nhường nhịn, tin tưởng
nhau mà sống các con ạ.
Trong giây phút nắm lấy bàn tay già nua của cha anh, chị đã nghĩ không gì có
thể mang anh dời xa chị.
* * *
Anh lại quen một người con gái nữa trong chuyến đi Cửa Lò. Một nữ doanh nhân
trẻ tuổi, năng động, thông minh và đầy quyết đoán tên Linh. Chỉ bấy nhiêu thôi
cũng đủ để rất nhiều chàng trai mê đắm. Vẻ đẹp thông minh của người con gái ấy
khác hẳn vẻ thùy mị, dịu dàng của chị. Anh bắt đầu sống trong những giai điệu
cảm xúc rất mới lạ. Dù anh luôn nhớ rằng mình là một người đàn ông đã đính hôn,
và chị luôn chờ anh về lúc thành phố đã lên đèn. Lý trí bảo con tim đừng xôn
xao, rung động nữa nhưng con tim cứ đập rộn ràng mỗi khi nghĩ về người con gái
ấy. Ở bên Linh, những cuộc tranh luận kéo dài đầy thú vị làm cho anh thấy yêu
cuộc sống này hơn. Sự tinh tế, nhạy bén của Linh có sức hút kì lạ, khiến anh dù
rất nhiều lần đắn đo nhưng vẫn phải cầm máy điện thoại lên để được nghe thấy
giọng nói ấy, tiếng cười trong trẻo ấy.
Anh thừa hiểu Linh không thuộc về mình, người đàn ông cô ấy thực sự cần và
luôn luôn chờ đợi càng không phải là anh. Tình yêu vốn không cần phải lý giải về
những điều ấy bởi nó có quy luật riêng mà chỉ con tim đang yêu mới hiểu. Đôi khi
sự chờ đợi thủy chung của chị đã không làm cho anh thấy hứng thú như những buổi
đầu mới hẹn hò, yêu đương nữa. Họ bây giờ giống như những người cùng đi trên một
con đường, Linh thản nhiên đi tìm người đàn ông của mình, bỏ mặc anh lẽo đẽo
theo sau. Anh cứ mải chạy theo Linh, lại để mặc cho chị đứng bên đường chờ đợi.
Biết là như thế nhưng anh vẫn không thể nào dừng lại, anh cứ đuổi theo chiếc
bóng phù dung ấy…
Ngày cưới đã đến gần. Bố liên tục gọi điện giục anh về lo chuyện trăm năm,
anh cứ khất lần khất nữa, nói không thể bỏ đoàn giữa chừng khi chuyến đi chưa
thực sự kết thúc. Một mình chị hết lo nhà gái lại ghé qua thu xếp nhà trai mà
lòng chị thì mông lung khó tả. Anh ít trở về thành phố hơn. Dù chị biết có những
tour không kéo dài đến thế, anh không về thành phố chỉ đơn giản là anh đang
tránh gặp chị mà thôi. Nếu là tình yêu thì dù xa nhau đến mấy chắc chắn anh sẽ
biết cách làm cho chị thấy ấm áp và gần gũi như những buổi đầu. Nếu là tình yêu
chị đã không phải chờ đợi trong quá nhiều im lặng. Dù mỗi ngày anh gọi cho chị
một lần nhưng cũng chỉ để hỏi xem chị có khỏe không? Chị đã ăn cơm chưa? Công
việc của chị trong ngày hôm ấy thế nào? Nó giống như những lời thăm hỏi xã giao.
Chị nhận ra tuyệt nhiên không có chút nhung nhớ nào trong mấy phút chuyện trò
qua điện thoại. Nhưng chị vẫn chờ chiếc điện thoại cất lên bài hát tình yêu, vẫn
mong được nghe thấy tiếng anh, vẫn muốn biết là anh đang rất ổn, vì chị vẫn còn
yêu anh lắm.
Trời phú cho những người phụ nữ một giác quan tuyệt vời, sự linh cảm của họ
luôn luôn đúng. Như chị đã linh cảm về sự thay đổi trong trái tim anh. Chị biết,
anh đang đi tìm một người con gái khác, nhưng giá như điều đó xảy ra sớm hơn thì
chắc anh sẽ không ngỏ lời cầu hôn chị. Và chị cũng không mắc vào tình thế tiến
thoái lưỡng nan như bây giờ. Chị nhắn cho anh “chúng ta đều đã lớn rồi. Hy vọng
rằng quyết định kết hôn không phải là nhất thời. Nếu có thể anh hãy nói cho biết
mình cần phải làm gì… Mình em, em không thể quyết định nổi vì em rất yêu anh”.
Anh đã không hồi âm lại.
Trước ngày cưới một tuần anh trở về. Những bước đi của anh mệt mỏi, rã rời
khiến tim chị thắt đau. Họ hẹn nhau ở quán cafe quen thuộc. Anh không mang theo
câu chuyện về những chuyến đi như mọi lần gặp lại. Chị cũng không định ngồi nghe
anh nói, càng không muốn ngâm cho anh những câu thơ khe khẽ vì chị nghĩ anh đã
không chờ đợi chúng. Họ im lặng khá lâu, sự im lặng làm trái tim chị như tan
nát. Trong phút giây ấy chị biết rằng mình đã mất anh.
-Chúng ta đã lạc mất nhau, anh có nghĩ thế không?
Anh ngồi im lặng.
-Em không muốn phải đi tìm anh mãi đâu. Nếu anh cứ cố tình muốn dời xa thì
làm sao em có thể tìm thấy anh được.
-Hãy cho anh một chút thời gian được không em. Để anh cân bằng lại.
-Chỉ còn một tuần nữa là đến đám cưới rồi. Chúng ta đều đã lớn mà hôn nhân
thì không phải một trò chơi. Anh đừng nghĩ em sẽ trói chặt anh chỉ bằng một
chiếc nhẫn đính hôn. Vì em biết mình không thể giữ chân anh suốt đời khi mà
những chuyến đi luôn chờ đợi anh phía trước. Anh nói đúng, nghề nghiệp của chúng
ta quá khác nhau mà tình yêu của em lại không đủ mạnh để gắn kết. Từ giờ phút
này coi như em đã cửi trói cho anh. Cũng may là em chưa gửi thiếp mời đi đâu
hết.
Lúc chị bỏ đi, anh vẫn ngồi lặng câm trong quán. Anh rất muốn giữ tay chị
lại, nhưng con tim lại muốn đi về hướng khác. Còn chị, chị hiểu rằng hai người
đã lạc mất nhau dù chị và anh đã đính hôn và vẫn sống trong cùng một thành phố
nhỏ bé này.
Vũ Thị Huyền Trang
No comments:
Post a Comment